Nhà họ Tả đã nhiều lần đắc tội với Ngô Bình, giờ mất tiền cũng đáng. Thật ra, Diệp Huyền đã nhận được số tiền này lâu rồi, nhưng đó là khoản bất minh nên cần vài thao tác mới chuyển cho Ngô Bình được.
Nhận được tiền xong, Ngô Bình chợt nhớ đến Bao Thái ở Thạch Thành. Anh từng hạ ám thủ trong người ông ta, rồi bắt ông ta nộp ba tỷ. Từ đó trở đi, Bao Thái như lặn mất tăm, điều này khiến anh thấy hơi lạ.
“Mai đến Thạch Thành, mình phải đi nghe ngóng mới được”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Sáng hôm sau, Đường Tử Di đã tỉnh lại, cô ấy phát hiện da mình có một lớp da chết màu đen, dính trên người rất khó chịu, đã thế còn có mùi khó ngửi.
Cô ấy hét lên rôi vội vàng chạy vào nhà tắm.
Ngô Bình: “Tử Di, đó là tạp chất đảo thải từ trong cơ thể em ra, không sao đâu”.
Anh vừa nói dứt câu thì ông Hoa bay từ ngoài cửa sổ vào, sau đó đậu trên vai Ngô Bình rồi nói: “Chúng ta xuất phát thôi, đến Thạch Thành”.
Ngô Bình: “Được!”
Anh chào Đường Tử Di rồi phóng xe đến Thạch Thành.
Anh vừa lái xe vừa hỏi: “Ông từ Đường Môn tới, thế bên đó có chuyện gì không?”
Ông Hoa: “Không, nhưng Đường Môn loạn lắm, sau này cậu phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là Đường Môn khó mà bình yên được”.
“Đường Môn mà có thể tiến vào Địa Tiên Giới thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy đâu, tiếc thật!”
Ngô Bình hỏi: “Vào Địa Tiên Giới ư?”
Ông Hoa: “Ừm, với thực lực của Đường Môn thì hoàn toàn có thể vào được, sau đó chiếm đóng luôn mà”.
“Nhưng vào kiểu gì?”, Ngô Bình hỏi.
Ông Hoa: “Nếu có một tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba hoặc ba tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ hai trấn thủ là vào được thôi”.
Nghe thấy tu sĩ cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, Ngô Bình nghĩ ngay đến bạn của Lạc Trường Sinh, lẽ ra anh sẽ chữa bệnh cho ông ấy, nhưng do bận nhiều việc nên giờ vẫn chưa gặp được.
Vì thế, anh gọi ngay cho Lạc Trường Sinh, trước để hỏi thăm về người nhà mình, biết mọi người đang chơi vui vẻ bên Đông Doanh thì mới hỏi tiếp: “Ông Lạc, bảo bạn ông gọi cho tôi đi, tôi đang ở Thạch Thành”.
Lạc Trường Sinh: “Vâng, để tôi gọi ông ấy luôn”.
Ngô Bình: “Mọi người định chơi ở Đông Doanh thêm mấy hôm nữa?”
Lạc Trường Sinh: “Xem chừng phải một tuần nữa, cô Mi đang chơi vui lắm”.
Ngô Bình: “Được, nếu rảnh thì tôi sẽ sang đó”.
Hơn một tiếng sau, xe của Ngô Bình đã đến Thạch Thành, anh đi thẳng đến nhà của mình ở phố Lệ Thuỷ.
Anh vừa đỗ xe xong thì thấy có hai người ở phía đối diện đi tới, họ đều có tu vi ở cảnh giới Luyện Khí.