Kim giáp của tu sĩ Thần tộc đã bị thanh kiếm chém đứt đôi.
Gã nổi điên nói: “Chết tiệt! Ma Sát Thần, giết!”
Hai sát phù bay ra, sau đó nhưng tụ thành hai ma thần màu đen với sát khí ngất trời, uy lực còn mạnh hơn Kim Sát Sát Thần nhiều.
Ngô Bình nói: “Đại ca, để em”, anh lấy bốn lá sát phù ra.
Anh đã mua sát phù cấp Đạo Quân này trên mạng Tiên, chúng đều có uy lực rất mạnh nhưng anh tiếc nên chưa dùng lần nào. Anh dốc toàn lực thi triển chúng, bốn lá sát phù cùng bay lên cao rồi hoá thành bốn luồng sát quang đáng sợ, sau đó tấn công hai ma thần kia.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, hai ma thần đã bị chém chết, còn sát phù của Ngô Bình thì vẫn tràn đầy sức mạnh.
Liên tiếp ba thần phù cũng không làm gì được nhóm Chu Nguyên Thông, các tu sĩ Thần tộc bắt đầu luống cuống, hai người con lại nói: “Chúng ta cùng ra tay, kiểu gì cũng giết được ba tu sĩ Nhân tộc này”.
Vì thế, cả ba cùng thi triển tài năng của mình, người dùng sát phù, lẻ dùng thần binh để tấn công nhóm Ngô Bình.
Thấy họ chưa chịu dừng tay, Ngô Bình tức giận nói: “Đại ca, không cần nương tay với bọn này nữa, em giết chúng nó đây”.
Chu Nguyên Thông cũng nhăn mặt, anh ta không muốn gây chuyện, nhưng đám này cứ được nước lấn tới nên anh ta sẽ không nhịn nữa: “Tam đệ, nếu chú có cách thì cứ giết chúng nó đi!”
Ngô Bình bảo Chu Nguyên Thông kìm chân bọn họ một lát, còn mình thì thấy cung Long Xà ra, sau đó kéo cung.
Vù!
Một sát quang bay về phía một tu sĩ Thần tộc, tên đó lập tức hoảng sợ rồi hai tay kết ấn, tạo ra một màn chắn bảo vệ cơ thể.
Ầm!
Mũi tên bắn chúng vào màn chắn làm nó nứt toác, tu sĩ kia kêu lên hự một tiếng rồi hộc máu, sau đó hô lên: “Mau chạy thôi”.
Cung Long Xà có thể uy hiếp tính mạng của họ nên họ không dám chiến đấu tiếp nữa, mà định thu hết thần binh lại rồi bỏ chạy.
Ngô Bình vẫn định ra tay tiếp, nhưng Chu Nguyên Thông đã cản anh lại: “Tam đệ, giặc cùng đường rồi thì chớ đuổi, chúng ta làm việc chính thôi”.
Ngô Bình hừ nói: “Coi như chúng nó gặp mau, lần sau mà gặp lại thì kiểu gì em cũng phải giết một, hai đứa”.
Chu Nguyên Thông thở dài nói: “Bọn này có cả tư chất lẫn tài nguyên, ngày xưa Chân Nhân thái cổ thất bại, Chư Thánh cũng thế, giờ giới tu sĩ trẻ tuổi chúng ta trỗi dậy, không biết có thắng được họ không”.
Ngô Bình: “Đại ca, kiểu gì cũng có ngày mình giậm bọn nó dưới chân”.
Chu Nguyên Thông: “Đi thôi, tìm tiếp xem có thấy được bảo bối kỷ nguyên không. Dù chỉ là một, hai món thì cũng có lợi cho chúng ta nhiều lắm đấy”.
Sau đó, vẫn là Ngô Bình dẫn đường, ba người bước đi cẩn trọng. Hai tiếng sau, Ngô Bình đã nhìn thấy một quả cầu điện phát sáng, nó có ba màu thay đổi cho nhau trông rất lạ. Đường kinh của quả cầu hơn 20 mét, gần như dán xuống nền đất, nó chỉ có thể lăn qua lăn lại, chứ không thể rời khỏi.
Thấy thế, Đinh Mặc nói: “Đại ca, tam đệ, chính là nó! Quả cầu này chính là một cánh cửa thời không, nó nối liền với một thời không thần bí. Nhưng em không thể đoán được bên trong có nguy hiểm hay không”.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào quả cầu rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, anh nhìn thấy đúng là bên trong quả cầu có một thời không rất kỳ lạ. Rìa của thời không này được tạo thành từ nhiều mảnh thuỷ tinh thời không, chúng rất kiên cố, bảo sao nó có thể giữ được sự hoàn chỉnh sau bao năm.