Mã Thiếu Uy nhăn nhó đến trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình liền tát cho gã một bạt tai, khiến gã văng ra xa mấy mét và bất tỉnh. Sau đó cậu lại tiến về trước, giẫm gãy cẳng chân của Mã Thiếu Uy khiến gã tỉnh lại vì đau đớn, hét lên thê thảm.
Đám người Mã Kính Võ nổi hết gai óc, nhưng không ai dám rục rịch, dù gì thì lỗi cũng do họ. Hơn nữa, người trước mặt họ thâm sâu khó đoán, vốn không phải đối tượng mà họ có thể động đến.
Ngô Bình dạy dỗ Mã Thiếu Uy xong thì bảo Mã Kính Võ chuyển một triệu cho mình. Cậu nhận được tin nhắn báo tiền vào tài khoản rồi lạnh lùng nói: “Mọi chuyện xem như qua vậy, nếu như nhà họ Mã các người muốn báo thù, dám sinh sự nữa thì tôi sẽ khiến cho các người biến mất khỏi thế giới này”.
Mã Kính Võ liền nói: “Không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám”.
Ngô Bình hỏi: “Trước đó bố tôi đã tông phải chiếc xe nào?”
Mã Thiếu Uy chỉ vào chiếc xe hơi đỗ ở cách đó không xa, nói: “Là chiếc đó”.
Ngô Bình bước qua, phát hiện chiếc xe vẫn còn mới thì tung một đấm lên nắp capo, cả chiếc xe lập tức rệu rã, linh kiện lăn lông lốc, cứ như một chiếc xe phế liệu.
Ngô Bình đập xe xong thì nghênh ngang bỏ đi.
Cậu quay lại xe, liếc nhìn đồng hồ rồi nói với tài xế: “Về trường”.
Vị trí của tài xế có thể xem được đại khái có chuyện gì xảy ra trong sân, anh ta hơi bất ngờ, không kiềm được, hỏi: “Cậu Ngô, người trong đó là Mã Kính Võ đúng không?”
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Anh nhận ra ông ta sao?”
Tài xế gật đầu: “Người đó rất có tiếng tăm và ngông cuồng, hai năm trước còn từng gây rắc rối cho ông Hàn, may mà sau đó không có chuyện gì”.
Ngô Bình “ừm” một tiếng rồi nói: “Sau này ông ta sẽ không dám nữa”.
Cậu về đến trường thì các học sinh khác đã đến sân thể dục hết rồi. phòng thể dục của trường số 1 được một học trò là thương nhân giàu đó đóng góp xây dựng, có thể chứa được nhiều nhất năm ngàn người, quy mô rất lớn.
Lúc này phòng chật kín người, nhiều người không có chỗ ngồi thì phải đứng.
Ở vị trí hàng đầu, Từ Kiêu đang giành chỗ thay cho Ngô Bình, Hàn Băng Nghiên đứng bên cạnh.
Ngô Bình vừa đến thì Từ Kiêu liền nhường chỗ cho cậu rồi nói: “Anh Bình, tối mời tớ ăn đồ nướng nghe”.
Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề”.
Hàn Băng Nghiên hỏi: “Anh Bình, đã giải quyết xong hết chưa?”
Ngô Bình: “Ừ, xong rồi, thi đấu sắp bắt đầu chưa?”
Hàn Băng Nghiên: “Còn mười phút nữa, có điều tình hình của đội không khả quan lắm, hậu vệ ghi điểm đã bị thương trong lúc tập luyện, cậu ấy là vua ghi bàn của trường. Không có hậu vệ thì chúng ta rất khó thắng được trận này”.
Ngô Bình: “Chẳng phải còn dự bị sao?”
Hàn Băng Nghiên: “Thực lực của người dự bị rất bình thường”.
Ngô Bình: “Thật không may”.