Sau khi Tô Thanh Qủa biết ngày mai Ngô Bình phải thi đại học thì đã chúc mừng trước.
Ngô Bình: “Tôi thấy cậu ở thư viện và cũng xem đề tham khảo, chi bằng cùng tham gia đi?”
Tô Thanh Quả cười, nói: “Tôi không đăng ký, không thể tham dự đợt này được”.
Ngô Bình: “Tôi có thể đăng ký giúp cậu”.
Tô Thanh Quả ngây ra: “Thật sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Tô Thanh Qủa suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng, nói: “Vậy được, tôi cũng tham gia thi”.
Thế là Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, nửa tiếng sau, Tô Thanh Qủa đăng nhập vào hệ thống thì thấy mình đã được đăng ký thành công.
Ngô Bình nói: “Bây giờ cậu không còn bị môi trường ảnh hưởng nữa, trí lực tốt hơn trước gấp nhiều lần, việc thi đại học nhất định không thành vấn đề. Về nhà tập trung ôn luyện, mai gặp lại nhé”.
Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả về nhà xong thì về nhà gặp bố mẹ. Mọi người trong nhà đã biết cậu muốn thi đại học, ai cũng rất có lòng tin với cậu.
Ngô Bình vừa về đến nhà thì thấy trên bàn bày rất nhiều thức ăn, Hàn Băng Nghiên đang ngồi nói nói cười cười với Dương Quế Chi.
Dương Quế Chi thấy cậu về thì cười, nói: “Tiểu Bình, sao về trễ thế? Băng Nghiên đợi con cả buổi trời rồi”.
Ngô Bình nói: “Có chút chuyện, mọi người đã ăn chưa ạ?”
Dương Quế Chi: “Mọi người đang đợi con về”.
Thật ra Ngô Bình đã ăn rồi nhưng cậu vẫn ngồi vào bàn, tùy tiện ăn thêm chút nữa.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, ngày mai phải thi rồi, nhất định anh sẽ đậu”.
Ngô Bình: “Chuyện đó là đương nhiên”.
Nhưng Hàn Băng Nghiên lại hơi buồn, cô ấy thở dài, nói: “Anh Bình, sau khi khai giảng anh sẽ phải đến đại học Thần Kinh, còn em thì không biết thế nào”.
Ngô Bình an ủi: “Không sao, có thời gian anh sẽ thăm em. Em có thời gian cũng có thể đến Thần Kinh tìm anh”.
Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, nghe nói ở Thần Kinh, ai cũng là nhân vật lớn lợi hại, anh đến đó nhất định đừng có tùy tiện đắc tội với người ta đó”.
Thần Kinh nằm dưới chân thiên tử, người có thể đứng được ở đó nếu không phải là người có bản lĩnh thì cũng là người có chỗ dựa, đúng là không nên chọc đến.
Ngô Bình nói: “Anh không gây chuyện nhưng cũng không ngại chuyện. Băng Nghiên, em đừng lo lắng”.
Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, giờ bố không thể qua công ty taxi được, con nói bạn con cho người kinh doanh bên đó, sổ sách các thứ không có vấn đề gì đấy chứ?”
Ngô Bình nói: “Không vấn đề gì hết, bố, có chuyện gì phải không?”
Ngô Đại Hưng cười, nói: “Bố muốn rút ra một số tiền”.
Ngô Bình đã cho Ngô Đại Hưng rất nhiều tiền tiêu vặt, nên khi nghe ông ấy nói cần chi tiền thì tò mò, hỏi: “Bố, bố cần tiền sao?”