Nét mặt của Sách Thiên Khánh rất ngạo mạn và lạnh lùng, chẳng hề xem trọng một triệu đại quân của đế quốc Thiên Võ. Hắn lớn giọng: “Ranh con như nhà ngươi mà cũng xứng làm Hoàng đế sao? Mau quỳ xuống cầu xin, có thể ta sẽ tha chết cho nhà ngươi!”
“Phản tặc to gan, dám vô lễ với Hoàng đế Thiên Võ, mau quỳ xuống!”, Ân Thiên Giáp bay lên cao, đấm thẳng về phía Sách Thiên Khánh.
Phía sau Sách Thiên Khánh, hai bán thần đã bay lên trời để đấu với Ân Thiên Giáp.
Một tiếng ầm vang lên, hai bán thần đều bị đẩy lùi bởi cú đấm của Ân Thiên Giáp. Khí tức của hai bán thần như tắc nghẽn, họ rất đỗi kinh ngạc khi Ân Thiên Giáp có năng lực mạnh như thế!
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Sách Thiên Khánh, ta cho nhà ngươi một cơ hội hối cải. Nếu bây giờ nhà ngươi đầu hàng, ta sẽ tha chết”.
Sách Thiên Khánh hừ giọng: “Cứ ra tay đi, xem ai thắng ai!”
Ngô Bình phất tay: “Thần Ma vệ, Võ Tiên vệ, tấn công!”
Ngay tức thì, hai nhóm đại vệ và mấy nghìn thị vệ lao về phía Sách Thiên Khánh. Mười bán thần xông lên trước, theo sau là đại quân của đối phương.
Sách Thiên Khánh vẫy tay một cái, ba nghìn bùa thần biến thành ba nghìn thần binh, bắt đầu chiến đấu dữ dội.
Đúng lúc này, Ngô Bình niệm một đoạn chú. Đây là loại Thánh thuật mà chỉ có Thánh nhân mới thực hiện được. Trong nháy mắt, hàng chục triệu luồng kim quang từ trên trời bay xuống, chiếu vào người các thị vệ.
Được kim quang phù trợ, các thị vệ không còn sợ đao thương, năng lực tăng lên gấp mấy lần. Họ lập tức đánh đến mức khiến thần binh liên tục lùi về sau rồi ngã rạp, biến trở về những lá bùa thần không hoàn chỉnh.
Sau đó Ngô Bình ra lệnh cho Thiên Long xuất trận, giúp Ân Thiên Giáp chém giết mười bán thần kia.
Từ đầu đến cuối, Ngô Bình không hề ra tay, mặc dù anh có thể giết chết kẻ địch chỉ trong chớp mắt. Trận chiến kết thúc rất nhanh. Ba nghìn thần binh đều bị hạ gục, mười bán thần lần lượt bị giết chết.
Khi bán thần đầu tiên bị giết, Sách Thiên Khánh đã cảm thấy không lành. Khi sáu bán thần chết đi, phần lớn thần binh cũng bị tiêu diệt, hắn biết mình không còn hy vọng nữa nên liền chạy trước.
“Sách Thiên Khánh, quỳ xuống!”
Ngô Bình trầm giọng nói. Thánh ngôn có tác dụng ‘nói sao làm vậy’, Sách Thiên Khánh có tu vi rất bình thường, ngay lập tức không chống cự được, đành phải quỳ xuống trước mặt Ngô Bình một cách mất tự chủ.
Cảnh tượng này khiến binh sĩ nhà họ Sách lập tức mất sĩ khí, có một số người đã dứt khoát quỳ xuống đầu hàng. Ngay cả chủ công còn quỳ, bọn họ việc gì phải liều mạng tiếp cơ chứ?
Một người quỳ sẽ có hai người quỳ, hai người quỳ sẽ có mười người quỳ. Dần dần, trận chiến kết thúc, tất cả binh sĩ nhà họ Sách thi nhau quỳ xuống đất, những kẻ phản kháng cũng bị giết rất nhanh.
Sách Thiên Khánh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Sao nhà ngươi lại có tu vi mạnh đến vậy?”
Ngô Bình đáp: “Sách Thiên Khánh, nhà ngươi tưởng rằng sở hữu bán thần là có thể đối đầu với trẫm ư, đúng là ấu trĩ! Người đâu, lôi Sách Thiên Khánh ra chém, tiếp quản địa bàn của họ Sách!”
Anh nói tiếp: “Kỷ Nhược Phi, từ nay về sau, địa bàn nhà họ Sách sẽ thuộc về nhà họ Kỷ. Từ hôm nay, Kỷ thị thay thế Sách thị, thăng làm vương tộc!”
Kỷ Nhược Phi và người nhà họ Kỷ vô cùng mừng rỡ, liền tiến đến tạ ơn.
Hoàng đế Thiên Võ san bằng nhà họ Sách chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn. Tin vừa truyền ra, thiên hạ đều chấn động. Những thế lực vốn không có lập trường liền thi nhau cử người đến triều đình để tỏ lòng trung với Ngô Bình.