“Bảy mươi triệu tệ!”, Hoàng Phủ Thiên Quân không muốn tỏ ra yếu thế nên vội vã nghiến răng nghiến lợi tăng giá. Là thế tử của một gia tộc võ học, anh ta đương nhiên vô cùng giàu có, vài chục triệu tệ vốn không phải là vấn đề gì to tát.
Ngô Bình cau mày nghĩ hai tên này thật là phiền toái, cứ cắn mãi không buông. Vậy nên anh ra giá: “Một trăm triệu tệ”.
Đoàng!
Đám đông lập tức bàn luận xôn xao.
“Quá đỉnh, nâng giá lên luôn một trăm triệu tệ! Tiếp theo để xem hai vị thế gia kia sẽ tiếp chiêu thế nào đây”, một người nói.
“Đưa giá khởi điểm một triệu ban đầu lên tới hàng trăm triệu. Chậc chậc, người này là ai vậy? Giàu có đến vậy sao?”
Một trăm triệu tệ? Đây không phải số tiền mà ai cũng có thể lấy ra ngay lập tức, cho dù có là một tỷ phú giàu có thì cũng phải suy nghĩ đắn đo. Dù gì tiền cũng đâu phải là lá chuối.
Hoàng Phủ Thiên Quân nhìn Ngô Bình chòng chọc rồi giận dữ nói: “Hai trăm triệu!”
Lúc này ngoài ba người họ ra thì tất cả những người khác đều đã rút lui từ lâu rồi. Thần tiên đánh nhau, người phàm không nên tham gia vào.
Ngô Bình âm thầm tính toán, chỉ cần giá không vượt quá mười tỉ tệ thì chiếc vòng Phong Yêu Hoàn này vẫn xứng đáng để mua. Hơn nữa, anh cho rằng Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn sẽ không thể nào bỏ ra mười tỷ tệ để mua một thứ mình còn không biết đó là thứ gì.
“Ba trăm triệu tệ”, anh nói.
“Bốn trăm triệu tệ!”, Âu Dương Kim Tôn theo ngay. Đối với gã thì mấy trăm triệu cũng chẳng là gì, hơn nữa gã cũng không thể chịu được việc bị Ngô Bình lấn át.
"Năm trăm triệu tệ", Ngô Bình giọng vô cùng bình thản.
Lúc này đến Đường An cũng phải ngạc nhiên. anh ta cười nói: "Ba vị thiếu gia quả là đều có tài lực khiến người ta kinh ngạc. Nhưng mong các vị nghĩ cho kỹ, thứ này có thể chỉ đáng giá vài triệu tệ thôi".
Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh lùng đáp: "Cho dù chỉ là cục đá thì Hoàng Phủ Thiên Quân này cũng phải giành bằng được!"
Ngô Bình trong bụng thầm nghĩ anh nói đúng rồi đấy, nó chính là một cục đá.
Anh nói: "Một tỷ!"
Ngô Bình ra cái giá này khiến Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân mặt đều biến sắc, trong lòng thầm nghĩ tên này bị điên rồi hay sao? Bỏ ra một tỷ để mua một thứ mình không biết là gì?
Ngô Bình nhìn họ như thể muốn hỏi: Các người có theo hay không?
Âu Dương Kim Tôn liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên Quân. Hoàng Phủ Thiên Quân hừ lạnh, nói: "Một tỷ mốt!"
Vẻ mặt Ngô Bình thoáng hiện sự khinh bỉ, tiếp tục ra giá: "Hai tỷ".
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
"Mẹ nó! Trả luôn hai tỷ cho món đồ không biết là thứ gì? Cứ thế này thì sẽ lên tới hơn chục tỷ mất!"
Âu Dương Kim Tôn vừa kinh ngạc vừa giận giữ. Hàng tỷ tệ cho một món đồ chưa biết là gì như thế này, gã thực sự khó để theo. Nhà họ Âu Dương mặc dù có tiền nhưng cũng không thể phung phí bằng cách này.
Gã nhìn Ngô Bình chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Hàng chục tỷ tệ, anh thực sự có nhiều tiền như vậy sao?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Có tiền hay không là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”.
Âu Dương Kim Tôn hừ lạnh: “Được, tôi muốn xem xem rốt cuộc anh có thể theo đến bao giờ. Ba tỷ tệ!”