Ngô Bình rất tò mò, anh liền cầm thẻ ngọc lên xem, bên trên là tiên văn viết cách ngưng luyện đạo chủng.
Thì ra khi tiên nhân thời thượng cổ đạt đến một cảnh giới nhất định thì sẽ ngộ ra được đại đạo của trời đất, có thể dùng những thứ bản thân lĩnh ngộ được và một phần sức mạnh để ngưng tụ thành một hạt giống, được gọi là đạo chủng.
Đạo chủng thường được các bậc đại năng dùng để bồi dưỡng các đệ tử ưu tú, không dễ dàng truyền lại. Một khi người đệ tử có được đạo chủng thì tu vi sẽ tăng vọt.
Xem xong thẻ ngọc, toàn thân Ngô Bình run lên, anh và Đông Hoàng đưa mắt nhìn nhau.
"Nó chính là đạo chủng sao?", anh hỏi.
Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhìn Ngô Bình với ánh mắt bi phẫn như đang nói: Tại sao lại là anh mà không phải là tôi!
Ngô Bình thở ra một hơi, nghiêm mặt nói: "Đông Hoàng, mày tuyệt đối không được nói với người khác chuyện này, biết chưa?"
Đông Hoàng trợn to mắt như đang nói: Tôi còn chẳng thể nói tiếng người, anh yên tâm đi!
Ngô Bình vỗ đầu nó, nói: "Nếu nó là là đạo chủng thì không chừng sau này tao có cơ hội trở thành thiên tiên. Khi nào tao trở thành thiên tiên thì tao chắc chắn sẽ cho mày trở thành tiên cẩu!"
Đông Hoàng trợn mắt nhìn anh, sau đó đi sang một bên nằm bẹp xuống.
Ngô Bình không được hồi đáp liền nhún vai, sau đó lấy ra thanh kiếm ngọc có được cùng với vạc đá. Trong ngọc kiếm có một luồng năng lượng màu đen, lúc này anh trực tiếp bóp nát kiếm ngọc.
Một luồng khí sắc bén đột nhiên bay ra lao vào cơ thể anh. Nhưng luồng khí này vừa đi vào đã bị đạo chủng hấp thu, nhanh chóng chìm xuống đan điền, chẳng mấy chốc đã bị đạo chủng nuốt gọn.
"Hóa ra nó cũng có thể hấp thu được luồng năng lượng kỳ lạ này", anh chớp mắt, tiếp tục quan sát sự thay đổi của đạo chủng.
Sau khi hấp thu luồng khí màu đen, mười mấy phút sau đạo chủng liền phun ra một luồng sát khí sắc bén. Luồng sát khí này hòa vào trong chân khí của Ngô Bình, còn tinh khiết hơn cả luồng khí mà kiếm ngọc nhả ra, cũng dễ dàng hòa cùng chân khí hơn.
"Hả, luồng năng lượng kỳ lạ này được được tinh lọc rồi sao?". Ánh mắt anh sáng lên, xem ra đạo chủng không chỉ hấp thu được mà nó còn có tác dụng khác!
Anh nghiên cứu đạo chủng mải mê, bất giác đã đến tối. Trương Lệ gọi anh xuống tầng ăn cơm, anh lề mề mãi, cuối cùng Trương Lệ phải quát anh mới chịu đi xuống tầng.
Ông ngoại và bà ngoại đều đang ở đây, hai người dùng xong đậu hòe thì trông trẻ hơn rất nhiều, tóc trắng chuyển đen, nếp nhăn ít hẳn, trông chỉ mới tầm 50 tuổi.
Trương Lệ có sự thay đổi rất lớn, trông chỉ mới 37, 38 tuổi, hoàn toàn không giống người phụ nữ đã hơn 50 tuổi.
Đồ ăn rất thịnh soạn, bà ngoại liên tục gắp đồ cho anh, còn nói: "Tiểu Bình, cháu gầy quá, ăn thịt nhiều vào".
Ngô Bình để cho bà gắp, bà gắp bao nhiêu thì anh ăn bấy nhiêu, khiến bà ngoại vui tới nỗi cười không ngừng được.
Lạc Mộng Trần cười nói: "Cậu chủ, trông anh ăn cơm ngon mắt thật đấy".
Ngô Bình cạn lời: "Vậy các người đúng là quá rảnh nên mới thấy thế".
Ăn được nửa bữa thì đột nhiên có người gõ cửa. Cương Tử đi ra xem, sau đó nhanh chóng chạy vào nói: "Cậu chủ, Trương Khải Thần đến rồi!"
Trương Khải Thần?