Mãnh tướng nói: "Bệ hạ, người có thủ lệnh của tổ tiên, chúng tôi vốn nên lập tức tuân lệnh. Nhưng đây là chuyện lớn, tôi cần phải trở về bàn bạc với thủ lĩnh các bộ lạc mới có thể đưa ra câu trả lời".
Ngô Bình: "Không có việc gì, nếu các người có quyết định thì phái sứ giả đi Thiên Võ gặp ta".
"Vâng".
Các tướng nghĩ rằng sắp có một trận đánh lớn, nhưng họ không ngờ rằng đối thủ sẽ đầu hàng sau vài lời của hoàng đế.
Quỷ Phương rút lui, Ngô Bình thắng trận trở lại triều đình, trong khi chờ đợi câu trả lời của Quỷ Phương, anh đã luyện Đoạt Thiên Kinh.
Anh đã ở cảnh giới Đoạt Thiên, bản thân anh cũng là một Thánh Nhân, anh tu luyện Đoạt Thiên Kinh rất dễ dàng. Chẳng mấy chốc, anh đã hoàn thành tầng đầu tiên.
Tầng thứ nhất của Đoạt Thiên Kinh là thuận thiên ứng đạo, có thể mượn sức mạnh thiên địa để thay trời hành đạo.
Đột phá tầng thứ nhất của Đoạt Thiên Kinh xong, phía Quỷ Phương cũng phái sứ giả tới, đồng ý lời chiêu mộ của đế quốc Thiên Võ, nhưng yêu cầu phải duy trì lãnh thổ và nếp sống sinh hoạt vốn có của họ.
Nơi Quỷ Phương sinh sống có môi trường khắc nghiệt, thường xuất hiện tình trạng thiếu vật chất. Trong tình hình thời tiết khắc nghiệt rất dễ có người chết. Giờ gia nhập đế quốc Thiên Võ, dân chúng Quỷ Phương không chỉ có sự bảo đảm về vật chất mà còn có thể có được công danh, chuyển vào đế quốc Thiên Võ sinh sống.
Sự gia nhập của Quỷ Phương khiến biên cương của đế quốc Thiên Võ mở rộng từ phía Bắc đến Bắc Hải, phía cực Tây đến Tây Hải, lại tính thêm cả biên giới Nam Hải, tổng diện tích đã vượt qua nước Long.
Hai ngày sau, thủ lĩnh của bộ lạc Quỷ Phương đến diện kiến hoàng đế. Khi được chứng kiến sự phồn hoa của thành Thiên Võ, thủ lĩnh này không muốn đi nữa, mua đất lập nghiệp, định cư trong thành.
Ngô Bình cũng rất hào phóng với thủ lĩnh Quỷ Phương, liên tục ban thưởng tặng đồ.
Người Quỷ Phương rất thiện chiến, anh yêu cầu mỗi bộ lạc phái một ít lính tinh nhuệ tạo thành cánh quân phía Bắc, trấn giữ biên cương. Do nơi đại quân Quỷ Phương đóng quân rất dài hẹp nên Quỷ Phương chủ yếu dùng để uy hiếp tộc Hắc Thủy đến từ phương Đông. Địa bàn của tộc Hắc Thủy không lớn như của Quỷ Phương, nhưng sức mạnh tập trung hơn, thế nên thường có chiến tranh với Quỷ Phương, cũng có thắng thua.
Phía Đông Nam là nước Long mới quật khởi gần đây. Nước Long lăm le các bên như hổ rình mồi, đợt trước đã tấn công nước Đại Tây.
Phía Tây Nam là nước Đại Tây. Trước kia nước Long khống chế Thái Thanh Thất Châu và phần lớn khu vực phía Tây Thất Châu, sau đó xuất binh đánh Đại Tây. Mà nước Đại Tây cũng dùng thủ đoạn khiến hoàng đế nước Long đến Tiên Giới dưỡng thương, cuộc chinh chiến Đại Tây cũng kết thúc.
Nước Đại Tây liền nhân cơ hội chiếm phần lớn đất đai, giờ đang bá chiếm biên giới phía Tây. Giờ đế quốc Thiên Võ thay thế nước Long tiếp giáp với nước Đại Tây, xung đột hai bên khó tránh khỏi, Ngô Bình phải làm tốt chuẩn bị.
Ngoài ra giữa Thiên Võ và Quỷ Phương vẫn có phần lớn khu vực thuộc Thiên Đạo Môn. Thiên Đạo Môn có thực lực rất mạnh, hiện nay vẫn chưa có thế lực nào dám chọc vào. May mà Thiên Đạo Môn không dễ dàng mở rộng, hai bên mới có thể bình an vô sự.
Bình định Quỷ Phương xong, Ngô Bình nhờ Lý Vân Đẩu điều hành đất nước, còn anh thì đến linh thổ Ngũ Hành.
Lần trước anh đã đưa trận vận chuyển của Vô Sinh lão tổ lên người, lúc này anh lấy trận vận chuyển ra để vào hoàng cung. Chuyến này anh đưa theo Đường Tử Di. Nhậm San San và cả Đỉnh Nhi, Khả Nhi cùng vào trận vận chuyển, họ đến thẳng linh thổ Ngũ Hành.
Vừa về thì Lão Hoàng đã xuất hiện trước mặt anh, nói: "Chủ nhân, cuối cùng người cũng về, người đã đi suốt mấy tháng rồi".
Ngô Bình: “Mọi người ở đây đều khỏe mạnh chứ?”