Ngô Bình đáp: “Tôi đến chơi cá cược, đó là việc vô cùng chính đáng ở nơi này. Vậy mà người của ông không cho tôi cược, còn nói cái gì mà rượu mời không uống uống rượu phạt. Đây là cách bọn ông làm ăn sao?”
Vị Chân quân cau mày hỏi: “Anh bạn, cậu vẫn muốn chơi tiếp sao?”
Ngô Bình: “Hỏi thừa!”
Chân quân kia hừ một tiếng, ra hiệu cho người đẹp đứng ở bàn cược tránh ra. Sau đó, ông ta nhìn Ngô Bình, nói: “Nếu cậu đã muốn chơi thì tôi chơi với cậu nhé?”
Ngô Bình cười đáp: “Đương nhiên là được. Chỉ cần có tiền trả thì tôi chơi với ai cũng được”.
“Chậc chậc, anh bạn trẻ này gan không nhỏ đâu, lại dám chơi cá cược với “Bách Đổ Chân quân”. Lần này có kịch hay xem rồi!”, có người biết tới danh tiếng vị Chân quân kia bình luận.
“Ha ha, nghe nói ngay từ trước khi có tu vi, Bạch Đổ Chân quân đã là cao thủ bài bạc rồi. Sau này ông ấy được một vị Tiên quân thu nhận làm đệ tử. Sau khi tu luyện thì trình độ bài bạc của ông ấy càng lên, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, cho nên mới được Long Vương mời tới quản lý sòng bạc này. Người kia không biết trời cao đất dày, lát thua còn cái nịt”.
Ngô Bình cười nói: “Chúng ta chơi đơn giản thôi, so xúc xắc lớn bé được không?”
Bách Đổ Chân quân: “Được, vậy thì so lớn bé”.
Ngô Bình dùng tiên ngọc khắc ra ba con xúc xắc tại chỗ rồi nói: “Tôi không yên tâm dùng xúc xắc của các người nên tôi sẽ tự làm”.
Sau khi khắc xong, có người tới lắc xúc xắc còn Ngô Bình và một vài khách nữa chơi trò cược lớn nhỏ với Bách Đổ Chân quân. Hơn nữa, họ đều cược bằng tiền bùa!
Tất cả mọi người đều tin tưởng Bách Đổ Chân quân nên con xúc xắc vừa rơi xuống bàn, tất cả mọi người đều thi nhau cược theo Bách Đổ Chân quân, đặt vào cửa lớn.
Xúc xắc ra mười lăm điểm, quả thực cửa lớn thắng. Ngô Bình âm thầm dùng nhãn lực dịch chuyển xúc xắc, biến nó thành số nhỏ rồi đặt vào cửa nhỏ.
Chụp xúc xắc mở ra, những người xung quanh đều sững sờ, Bách Đổ Chân quân cũng kinh ngạc, sao có thể ra số nhỏ cơ chứ? Thính lực của ông ta là thiên hạ vô địch, chắc chắn là mười lăm điểm. Rốt cuộc đối phương đã giở trò gì?
Ngô Bình cười ha ha rồi vét hơn trăm đồng tiền bùa vào túi mình rồi hỏi: “Chơi nữa không?”
Bách Đổ Chân quân sa sầm mặt lại đáp: “Đương nhiên! Lại đi!”
Lần này Bách Đổ Chân quân quan sát rất kỹ để đề phòng Ngô Bình ăn gian.
Thế nhưng, lần này vẫn như lần trước. Rõ ràng ông ta đã cược đúng rồi mà khi mở ra kết quả lại ngược lại. Họ đặt cửa nhỏ thì xúc xắc lại ra số lớn!
Bách Đổ Chân quân mặt không cảm xúc, tiếp tục yêu cầu chơi ván thứ ba. Lần này, ông ta đặt tay lên bàn, âm thầm truyền một lực vào xúc xắc để cố định nó. Như vậy ông ta sẽ không sợ Ngô Bình giở trò nữa.
Thế nhưng, Ngô Bình còn nhanh tay hơn. Anh đã thay đổi điểm số của con xúc xắc trước cả khi Bách Đổ Chân quân kịp hành động nên lại thắng thêm một ván nữa!
Sau ba ván thắng liên tục, Ngô Bình kiếm được hơn năm trăm đồng tiền bùa. Đám người cược theo Bách Đổ Chân quân ôm cục tức. Họ thầm nghĩ Bách Đổ Chân quân bách đổ bách trúng cái quái gì, là Lừa Đảo Chân quân thì có, hại họ thua liền ba ván!
Cho nên đến ván thứ tư, đã bắt đầu có người chuyển sang cược theo Ngô Bình.
Bách Đổ Chân quân tức điên lên được. Chuyện gì thế này? Tại sao Ngô Bình lại điều khiển được xúc xắc? Ông ta không biết rằng, Ngô Bình không cần dùng tới Thần niệm mà chỉ cần nhãn lực là có thể thay đổi con xúc xắc!
Sau năm ván, Bách Đổ Chân quân biết mình chơi không lại Ngô Bình, có chơi nữa cũng chỉ thua đậm thêm nên ông ta nghiến răng rồi quay lưng đi khỏi đó!
Ngô Bình cười nói: “Thế nào? Sòng bạc của các ông hết tiền rồi à? Có cần tôi cho mượn tiền để chơi không?”
Ở cách đó không xa có một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trên chiếc ghế khắc hình rồng, người này sớm đã chú ý đến Ngô Bình. Bách Đổ Chân quân đi tới chỗ người đó, cúi đầu nói: “Long vương, là do thuộc hạ vô dụng, không thể vạch trần thủ đoạn của hắn!”