Ngô Bình cười bảo: “Cháu về đúng lúc ha”.
Anh xem qua sổ sách một lượt, thấy lợi nhuận thu về rất khá, bèn luyện chế thêm.
Lần này đã có Thanh Minh trợ giúp, tốc độ luyện đan của anh nhanh hơn nhiều. Loại như Chính Hướng Thần Đan thì một lần có thể luyện được mấy trăm lò. Chỉ có điều khi luyện chế số lượng lớn thì khó luyện ra được đan dược đạt cấp đế phẩm, truyền kỳ mà chủ yếu chỉ là nhất phẩm.
Ngô Bình luyện chế đan dược suốt mấy ngày ròng rã, nguồn cung ứng của Diệu Đan Lâu không còn khan hiếm như trước nữa. Anh lại tranh thủ luyện chế thêm mấy loại đan dược quý giá hơn, tất cả đều khá khó tìm tại thần vực.
Bỗng một ngày trong lúc luyện đan, anh đột nhiên phát hiện có người liên lạc với Lý Trí ở trong Động Thiên.
Anh lập tức thả Lý Trí ra, bảo hắn ta trả lời cẩn thận. Đối phương hỏi hắn ta đang ở đâu, hắn ta bảo đang ở đế quốc Thiên Võ.
Đối phương yêu cầu hắn ta chuẩn bị người sẵn sàng để sai người tới đón.
Nghe vậy, ngô Bình lập tức quay về nơi ở cũ của Lý Trí ở đại lục Côn Luân.
Anh vừa dẫn Lý Trí về chưa được bao lâu thì đã có một tia sát khí bao trùm. Một thanh phi kiếm lao thẳng về phía đầu của Lý Trí.
Máu tươi bắn tung tóe. Lý Trí bị chém bay đầu, bỏ mạng tại chỗ. Ngô Bình tức tốc đuổi theo thanh phi kiếm kia.
Anh đuổi được một đoạn, thấy phi kiếm bay về phía thảo nguyên ở phía Bắc, cuối cùng dừng lại trên một gò đất.
Trên đó có một người đầu to gấp ba lần người thường, cơ thể lại gầy yếu. Hai mắt người đó rất to, con ngươi màu đỏ, khoác áo choàng màu đỏ.
Quái vật đầu to này thu kiếm định rời đi. Ngô Bình cất giọng hỏi: “Tại sao giết Lý Trí?”
Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến hắn ta giật mình hoảng loạn. Hắn ta nhìn chằm chằm anh đang bay lơ lửng, nghiêm nghị hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Người tìm anh. Nói đi, ai sai anh giết Lý Trí?”
Quái vật đầu to cười lạnh: “Anh tìm tôi không sợ bị tôi lấy mạng sao?”
Anh tiến lên một bước, đứng đối diện hắn ta: “Giết tôi hả? Thử xem”.
Phi kiếm trong tay quái vật đầu to chợt lao tới ngực anh. Thế nhưng khi mũi kiếm còn cách anh chừng một mét thì khựng lại, không thể nhúc nhích. Quái vật đầu to dốc sức điều khiển, phi kiếm rung chuyển ác liệt nhưng vẫn không thể tiến lên.
Hắn ta khiếp đảm bỏ phi kiếm lại quay đầu bỏ chạy. Nào ngờ lại bị Ngô Bình tóm cổ, đập đầu xuống đất.
Dường như cả người hắn ta đều bị cắm sâu trong bùn đất. Hắn ta đau đớn mặt mũi trắng bệch: “Tha mạng!”
Ngô Bình: “Trả lời”.
Quái vật đầu to nói: “Tôi chỉ làm việc cho Thần Vương thôi, không liên quan gì đến tôi hết!”
Ngô Bình hỏi: “Anh là ai? Ở môn phái nào?”
Người kia đáp: “Tôi là Phùng Quỷ, trưởng lão của Âm Sơn Tông”.
“Thần Vương kia ở đâu?”, Ngô Bình tiếp tục tra hỏi.
Phùng Quỷ thành thật khai báo: “Thần Vương đang ở đảo Huyền Băng trong Bắc Hải”.
Ngô Bình ra lệnh: “Dẫn đường!”