Thấy thời gian cũng đã muộn, cậu để Thiết Đường rời đi, như trước quay về trường huấn luyện.
Đội trưởng nói, ngày mốt đi Minh Châu đấu với trường trung học số 1 Minh Châu, hai ngày nay phải tập luyện thêm. Còn nói nếu trận này thắng thì có thể lấy được quyền bước vào thi đấu bóng rổ trung học toàn tỉnh.
Trước đó, trường số 1 Minh Châu đã tiến hành thi đấu các trận sân chủ sân khách với các trường cấp ba khác, kết quả không lý tưởng mấy. Vì vậy, trận đấu với trường số 1 Minh Châu rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến chuyện trường số 1 Trung Châu có thể tham gia thi đấu tỉnh được hay không.
Trải qua huấn luyện trong thời gian này, huấn luyện viên đã thiết kế một bộ kế hoạch cho Ngô Bình, không cho Ngô Bình vị trí cố định, mà để mặc cậu phát huy trên sân. Cậu có thể đổi thành trung phong, tiền phong, hậu vệ bất cứ lúc nào mà tất cả mọi người đều sẽ phối hợp.
Sở dĩ làm như vậy là vì Ngô Bình có năng lực quá mạnh, dù là ba điểm, ngay dưới rổ bóng, cắt bóng, đối kháng, năng lực Ngô Bình đều rất mạnh. Đội trưởng là trung phong đấu một một với cậu cũng đấu đến hậm hực, hoàn toàn không phải đối thủ của cậu.
Thậm chí, cho dù ba, bốn người đồng thời ngăn cản cậu thì cũng rất khó phòng vệ tốt, cậu dùng hết mọi động tác dẫn bóng cơ bản, giống như ma thuật vậy, không thể phòng bị được.
Huấn luyện kết thúc là ba giờ rưỡi chiều. Cậu vừa huấn luyện xong, có thể nghỉ ngơi một thời gian, cũng có thể không cần lên tiết chiều, vì thế cầu bèn rời khỏi trường, gọi xe đi đến một cửa hàng xe ô tô gần đó.
Chiếc taxi của bổ cũng đã đi được bảy năm rồi, quãng đường gần cả triệu cây số, mẹ cũng có bằng lái, chỉ là vẫn chưa từng có xe riêng của mình. Cho nên cậu quyết định mua cho bố mẹ một chiếc xe.
Xe hơi bây giờ, xe chạy bằng điện đã thành trào lưu, sạc đầy một lần có thể chạy hơn hai nghìn cây số, tính năng gia tốc cũng mạnh.
Cậu chọn một chiếc xe hơi chạy bằng điền, xe dài bốn mét chín, dẫn động bốn bánh, tăng lên một trăm cây số trên giờ chỉ trong ba giây, trang trí rất phong phú, sạc nhanh năm phút đã có thể sạc tám mươi phần trăm năng lượng. Trong quá trình chạy, chạy hơn hai nghìn năm trăm cây số thì một tháng sạc một lần cũng đủ.
Đây là chiếc xe điện thương hiệu xa xỉ, hình dán bên ngoài rất đẹp, hệ số an toàn cũng rất cao, giá bán khá cao, lên đến hơn sáu triệu chín trăm nghìn, cộng lại hết thì cũng gần bảy triệu.
Bởi vì có sẵn xe nên quá trình cũng nhanh chóng, hơn năm giờ chiều, Ngô Bình đã lái xe quay về nhà, nhà mới đã dọn dẹp gần xong, hơn nữa còn có hai chỗ để xe, một chỗ trong đó chính là đậu xe mới.
Cậu tìm nhân viên đăng ký thông tin xe rồi cầm chìa khóa quay về nhà.
Mở cửa ra, cậu phát hiện mẹ đang dọn dẹp trong phòng, tuy là tu sửa mới, nhưng bà ấy cũng không quá an tâm, phải dọn dẹp sạch sẽ.
“Mẹ, mẹ cầm chìa khóa này đi”. Ngô Bình đưa chìa khóa xe cho Dương Quế Chi.
Dương Quế Chi vội cầm lấy, bà ấy nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Chìa khóa xe sao? Xe của ai?”
Ngô Bình: “Của mẹ đấy”.
Dương Quế Giai ngạc nhiên: “Xe của mẹ?”
Ngô Bình: “Vâng, dừng ở bãi đỗ xe, mẹ mau đi xem thử coi sao!”
Dương Quế Chi vội vàng thay giày, đi thang máy xuống bãi đỗ xe nhìn xem, kết quả nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp đậu ở đó, biển số xe cũng không tệ - V6688.
Ngô Bình đi xuống theo, cười nói: “Mẹ, sau này chiếc xe này sẽ do mẹ lái đấy”.
“Bao nhiêu tiền vậy?”, bà ấy hỏi.