Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn đều cảm thấy rất bực bội. Bị Ngô Bình lấn át hai lần liên tục, tâm trạng họ khó chịu vô cùng.
Đường An cười nói: “Các vị, buổi giao lưu đến đây là kết thúc. Tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò giành báu vật”.
Sau đó anh ta nói qua về quy tắc trò chơi. Đường Môn sẽ cử ra bốn cao thủ, mỗi cao thủ giữ một chiếc rương bảo vật. Chỉ cần những người ở đây đánh thắng được cao thủ ấy thì sẽ sở hữu chiếc rương ấy.
Tất nhiên, bốn cao thủ này đều có lĩnh vực sở trường riêng, muốn đánh bại họ là chuyện rất khó.
Thông báo quy tắc xong, Đường An vỗ tay, bốn cao thủ lần lượt xuất hiện. Trong tay họ đều cầm một chiếc rương nhỏ.
Một người trong số họ có mái tóc đã bạc phơ, trông khoảng bảy mươi tuổi. Ông lão đó chỉ đứng yên đã toát ra khí khái mạnh mẽ, không ai dám xem thường.
Đường An cười nói: “Các vị có biết điểm mạnh nhất của Đường Môn chúng tôi là gì không?”
Có người trả lời: “Tất nhiên là ám khí và thuốc độc”.
Đường An gật đầu: “Đúng vậy. Đường Môn nổi tiếng nhất là ám khí. Dù đã là thời đại của súng đạn thì ám khí của Đường Môn chúng tôi vẫn có thể uy chấn thiên hạ”.
“Vị này là Đường Hi - cao thủ ám khí của Đường Môn chúng tôi. Ngay cả Địa Tiên cũng e ngại ám khí của ông ấy. Năm mươi năm trước, đại ma đầu Tiêu Quyển Vân hoành hành khắp Tây Nam, sát hại võ lâm, ngay cả người thưởng phạt của Địa Tiên Giới cũng phải bó tay trước hắn”.
“Tiêu Quyển Vân không xem Đường Môn ra gì, dẫn theo tám cao thủ xâm nhập Đường Môn. Trưởng lão Đường Hi đã ra nghênh chiến, dùng ám khí tối thượng của Đường Môn - Long Lân Phi Tiên Châm, để đánh hắn trọng thương. Tám cao thủ mà hắn dẫn theo đều bị giết chết! Sau trận chiến ấy, Đường Môn chúng tôi đã tạo được tiếng vang, năm mươi năm sau vẫn không ai dám xâm phạm”.
Tất cả đều thất kinh, đồng loạt nhìn Đường Hi bằng ánh mắt kính nể. Nên biết rằng Tiêu Quyển Vân là đại cao thủ cảnh giới thứ ba của Địa Tiên, vậy mà lại bị Long Lân Phi Tiên Châm đả thương!
Đường An giới thiệu xong, Đường Hi bèn cười ha ha: “Các vị, trên người tôi có bảy con dao giấy. Nếu các vị có thể tiếp bảy con dao giấy của tôi mà không bị thương thì rương báu vật trong tay tôi sẽ thuộc về người đó. Trong rương là bảo vật của Đường Môn chúng tôi - bút Điểm Long”.
Ngô Bình khẽ hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, bút Điểm Long này có nguồn gốc thế nào?”
Đường Băng Vân đáp: “Đây là món đồ mà Gia Cát Lượng tình cờ có được vào khoảng thời gian nước Thục thành lập. Ông ta thích vẽ bùa viết chữ bằng cây bút này”.
Ánh mắt của Ngô Bình nhìn xuyên qua rương, quả nhiên nhìn thấy một cây bút màu vàng có khắc hình rồng, bên trên có tiên vận lưu chuyển.
“Đồ tốt!”, anh lẩm bẩm.
Đường Băng Vân vội níu tay anh lại: “Đừng đi. Đường Hi là cao thủ đỉnh cấp của Đường Môn, ông ấy sẽ không để ai lấy được bút Điểm Long”.
Ngô Bình cười đáp: “Món đồ trong rương có ích với anh. Có nó rồi, anh vẽ bùa sẽ dễ dàng hơn”.
Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Quân đã đứng ra trước, vừa ôm quyền nhìn Đường Hi vừa cười nói: “Ông Đường, tôi muốn giành lấy rương bảo vật trong tay ông”.
Đường Hi mỉm cười: “Được. Hãy tiếp bảy con dao giấy của tôi trước”.
Dứt lời, ông ấy liền búng ngón trỏ tay phải, một luồng sáng trắng bay ra. Ánh sáng trắng ấy bay quá nhanh, Hoàng Phủ Thiên Quân chưa kịp phản ứng thì sợi tóc bên tai trái đã bị chém đứt.