Tất cả mọi người đều kinh hãi, đến Nguyệt Đông Thăng cũng không mạnh đến mức này, rốt cuộc người này là ai?
“Xin lỗi!”, Ngô Bình nghiêm giọng nói: “Không xin lỗi là tôi đánh chết ông đấy”.
Ngô Bình nhanh chóng đè bẹp khí thế của đám kia, Quan Thái Nhất vội nói: “Đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi sai rồi”.
Ngô Bình hỏi Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, tha cho ông ta nhé?”
Nguyệt Thanh Ảnh bĩu môi: “Vâng, nhà họ Quan với nhà họ Nguyệt cũng khá thân”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới thả Quan Thái Nhất ra: “Nếu ông còn làm loạn nữa thì tôi cắt lưỡi đấy”.
Sau đó, anh nhìn mọi người một lượt. Ai nấy đều im lặng, không dám ho he nửa lời vì sợ bị Ngô Bình chĩa vào.
Ngô Bình: “Các người đến đây làm gì? Hỏi tội Nguyệt Thị ư? Đúng là một đám không biết xấu hổ! Nếu giỏi thì các người đến Thiên Ma Cốc mà đuổi Ma Môn đi, còn không thì biến, đừng làm trò con bò ở đây nữa”.
Một người trong số đó bị mắng phát bực nên nói: “Cậu là ai, có tư cách gì mà nói chúng tôi?”
Uỳnh!
Người đó vừa nói xong thì bị Ngô Bình đấm cho ngã nhào, khí tức anh toả ra khiến tất cả mọi người dựng tóc gáy.
Người bị đánh gãy mất bốn cái xương, đau đến mức xuýt xoa. Lúc ra tay, lực của Ngô Bình quá mạnh nên ông ta không đánh lại được. Ông ta đoán nếu anh dùng sát chiêu thì ông ta đã chết rồi.
“Giờ tôi có tư cách chưa?”, Ngô Bình hỏi ông ta.
Người kia méo miệng đáp: “Có, có rồi”.
“Quá đáng rồi đấy, cậu ta là ai thế nhỉ?”, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nghe nói là chồng sắp cưới của Nguyệt Thanh Ảnh, người đứng đầu đại hội quần hùng của núi Nguyên Sử, đồng thời còn là công tử số một của Thần Châu”.
“Oa, bảo sao! Người đứng đầu đại hội quần hùng thì sau này chắc chắn là cường giả của núi Nguyên Sử rồi, đúng là cậu ta có tư cách lên mặt với người khác thật”.
“Đừng nói là lên mặt, dù giết vài người ở đây thì có gia tộc nào dám báo thù chứ? Nhỡ chọc giận đến núi Nguyên Sử là coi như gây hoạ diệt môn luôn”.
Ngô Bình hung hãn nhìn lướt qua nhóm đó rồi nói: “Biến ngay, không là tôi đánh đấy”.
Đám kia tái mặt rồi chuồn luôn, không một ai dám nói gì.
Chờ họ về hết rồi, Nguyệt Đông Thăng mới thở ra một hơi nói: “Tiểu Ngô, cháu mà không đến chắc bác sẽ liều mạng với họ rồi”.
Ngô Bình: “Không cần nể mặt họ làm gì, hơn nữa cháu thấy cục diện của Thần Châu cũng nên thay đổi đi thôi”.
Nguyệt Đông Thăng: “Tiểu Ngô, ý của cháu là chiếm các thế lực khác ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Nếu cháu đoán không nhầm thì trước kia Nguyệt Thị an phận cũng bởi lo bị Ma Môn tấn công từ nhiều phía. Giờ Ma Môn không còn uy hiếp đến mình nữa, thì mình cần gì phải khách sáo với đám kia nữa ạ?”
Nguyệt Đông Thăng bật cười: “Tiểu Ngô, cháu sáng suốt lắm, thật ra bác cũng đang suy nghĩ vấn đề này”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Vậy bắt đầu từ nhà họ Thi đi, dạo này nhà họ liên tục cử cao thủ đến tập
kích biên giới của nhà ta và đã đánh chết khá nhiều đệ tử, ngoài ra còn cướp không ít tài nguyên khoảng sản của mình nữa”.