Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.
Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”
Người đàn ông quan sát Ngô Bình, đang định lên tiếng hỏi thì cửa xe đã kéo xuống, một giọng nói đầy giận dữ vang lên: “Sư huynh, chính nó đánh em đấy, nó là Ngô Bình!”, người lên tiếng là Nghiêm Lập Chân đang ngồi trên xe.
Ngay sau đó, khí tức trên người của người đàn ông trung niên đã bộc phát, sát khí bắn về phía Ngô Bình. Lưng ông ta hơi nhô lên, mặt nghiêm nghị.
“Hỗn láo!”, một giọng nói già nua vang lên.
Người đàn ông trung niên vội thu khí thế lại, ông ta mở cửa xe, một ông lão khoảng hơn 100 tuổi bước xuống xe. Đầu ông ấy bạc trắng, đang mặc trang phục màu tím nhạt đời Đường.
Ông lão xuống xe rồi quan sát Ngô Bình, sau đó chắp tay hỏi: “Cậu là quyền sư Ngô Bình đúng không?”
Ngô Bình đáp: “Là tôi!”
Ông lão: “Tôi là Dương Thiên Thiền”.
Ngô Bình bình thản nói: “Ra là tông sư Dương, ông đến trả thù cho đồ đệ à?”
“Không dám!”, Dương Thiên Thiền vội nói: “Tôi đã biết rõ mọi chuyện rồi, là Lưu Trực Hưng muốn hại cậu trước nên cậu mới đánh chết nó, thế là nó đáng đời. Về sau, Nghiêm Lập Chân đến trả thù cho sư huynh mình thì bị cậu phế tu vi, cũng đáng đời nốt”.
Ông ấy ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôi đến đây là có chuyện muốn thỉnh giáo quyền sư Ngô”.
Ngô Bình: “Ông biết tôi ở đây ư?”
Dương Thiên Thiền lắc đầu: “Không, vì vậy tôi phải tới tìm Từ Quý Phi trước, sau đó mới gặp được cậu”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Mời vào!”
Người của Dương Thiên Thiền đều ở bên ngoài, chỉ có một mình ông ấy và Ngô Bình đi vào trong nhà.
Trác Khang sai người bày bàn ghế để Ngô Bình và Dương Thiên Thiền ngồi luôn dưới bóng cây.
Dương Thiên Thiền thở dài nói: “Tôi đã sống được 105 tuổi, nhưng tu vi vẫn mắc kẹt ở cảnh giới Thần mãi. Thật ra, tôi không còn sống được bao lâu nữa, nhưng tôi không cam tâm, vẫn muốn đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình: “Nên ông đến tìm tôi ư?”
Dương Thiên Thiền gật đầu: “Cậu đã hạ ám thủ trên người Nghiêm Lập Chân, tôi thử phá giải nhưng phát hiện thủ pháp của cậu rất huyền diệu. Tôi thấy như cậu đang muốn nói gì đó với mình. Sau khi suy nghĩ hai ngày, tôi mới hiểu đó là đạo lý cân bằng âm dương”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi cũng