Vẻ mặt Dương Thế Chân phức tạp nhìn Ngô Bình: “Cháu lại đột phá rồi?”
Ngô Bình: “Cháu đã tiến vào cảnh giới Võ Đạo, tu luyện cảnh giới Võ Đạo, tiêu hao rất nhiều tài nguyên, ngay cả nhà họ Dương cũng không thở chịu đựng được, vì vậy cháu phải đến một nơi lớn hơn”.
Dương Thế Chân thở dài một tiếng: “Tuy biết sớm muộn cháu cũng sẽ đi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Cháu cần giúp gì thì bác sẽ toàn lực giúp đỡ”.
Ngô Bình: “Xin lỗi, chuyện hôn sự giữa cháu và Tư Linh phải hủy”.
Dương Thế Chân gật đầu: “Được. Bác biết, cháu là muốn tốt cho Tư Linh”.
Ngô Bình: “Hiện tại cháu phải khởi động một phần sức mạnh, mà khởi động sức mạnh này thì phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Năng lượng nguyên tinh đối với cháu mà nói quá yếu, cháu muốn biết, gần đây có năng lượng nào cao tầng hơn không?”
Dương Thế Chân ngẫm nghĩ rồi nói: “Từ đây đi về phía Tây hơn vạn dặm, có một mỏ quặng thiên tinh khổng lồ, nơi đó sản xuất ra thiên tinh. Năng lượng thiên tinh, chỉ có cao thủ cảnh giới Võ Đạo mới có thể hấp thụ luyện hóa, bác nghĩ chắc chắn nó sẽ có ích cho cháu”.
Ngô Bình: “Được, hai ngày tới cháu sẽ đến phía Tây. Cháu và bác gặp nhau, cháu đáp lễ bác vậy, truyền cho bác một bộ công pháp”.
Nói xong, anh điểm tay, truyền một bộ công pháp võ đạo tu luyện cho đối phương, bên trong có rất nhiều võ kỹ mạnh mẽ, có bộ công pháp này, Dương Thế Chân có lẽ sẽ có cơ hội đột phá đến cảnh giới Võ Đạo.
Trong đầu Dương Thế Chân đột nhiên có thể một bộ công pháp thâm sâu. Loại công pháp này là thứ mà cả đời ông ấy cũng không thể chạm đến, ông ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liên tục bái tạ.
Ngô Bình: “Lâm Tiên Nhụy nhà họ Sở, làm phiền bác có thời gian thì chăm sóc đôi chút”.
“Hãy yên tâm!”
Rời khỏi nhà họ Dương, Ngô Bình đến tìm Lâm Tiên Nhụy, cười nói: “Mẹ, con phải rời đi để tu luyện rồi”.
Gương mặt Lâm Tiên Nhụy vốn đang tươi cười, nghe thấy lời này, gương mặt lập tức cứng đờ, hỏi: “Hàn Nhi, con muốn đi đâu?”
Ngô Bình cười nói: “Đi đến nơi rất xa. Bởi vì tài nguyên nơi này không thể cung tầng cho con được nữa. Mẹ, sau khi con đi, mẹ phải tự chăm sóc bản thân. Nếu có thể, thì cứ sinh thêm con đi, không có con, bọn họ cũng có thể chăm sóc mẹ”.
Lâm Tiên Nhụy lập tức rơi nước mắt: “Hàn Nhi, mẹ không nỡ để con đi!”
Ngô Bình cười nói: “Con đã trưởng thành rồi, phải ra ngoài rèn luyện. Đừng khóc, chắc chắn con sẽ quay về. Hơn nữa, sau này Sở Trường Canh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ”.
Lâm Tiên Nhụy: “Con người ông ta rất ích kỷ, mẹ không hy vọng vào ông ta”.
Ngô Bình nói: “Mẹ đợi đây, con đi tìm ông ta”.
Rất nhanh sau đó, anh đã đến viện Sở Trường Canh. Lúc này Sở Trường Canh đang cùng mấy thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp chơi đùa, Ngô Bình xuất hiện khiến ông ta giật mình.
“Hàn Nhi, sao con lại đến đây?”. Ông ta vội đứng dậy, chỉnh đốn quần áo.
Ngô Bình: “Các người lui xuống đi”.