Bây giờ, Ngô Bình đã chính thức trở thành Đạo Tôn, con đường tu tiên Nhân đạo đã phát triển thêm một bước.
Mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bình, người đến đầu tiên là Đường Băng Vân và Đường Tử Di.
Bây giờ đang trong giai đoạn đầu của đại kiếp, trật tự vốn đang hỗn loạn, song trật tự võ đạo chí tôn mà Ngô Bình sáng tạo ra đã khiến vũ trụ này ổn định trở lại.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, cuối cùng anh cũng thành Đạo Tôn rồi”.
Ngô Bình: “Tạo được năm đại đạo thì mới là Đại Đạo Tôn. Anh thấy đại kiếp có liên quan đến sự bất ổn của ba Đại Đạo chí tôn đó, sắp tới anh sẽ huỷ chúng rồi thay bằng đại đạo của anh”.
Đường Tử Di: “Không vội, dẫu sao cũng sẽ vậy thôi”.
Cô ấy vừa nói xong thì Ngô Bình cảm thấy có một sức mạnh đang bùng lên ở một phía nào đó. Đại Đạo chí tôn vô chủ thứ hai trong vũ trụ đã bị một đường kiếm chém xuống, thay vào đó là Đại Đạo chí tôn mới thứ 45.
Vậy là đại đạo của Ngô Bình đã rớt xuống vị trí 44, người kia mới là 45, đây không phải chuyện tốt với đại đạo của anh.
Ngô Bình phóng thần niệm đi thì thấy cường giả tạo ra đại đạo đó đến từ học phủ truyền kỳ.
Anh tức giận nói: “Anh vừa tạo ra Đại Đạo chí tôn thì tên này thò ra, đúng là chọc tức anh mà”.
Đường Băng Vân cũng hậm hực nói: “Thế là cố ý chèn ép anh đấy, không được, để em đi tìm hắn, xem đó là ai mà dám mạo hiểm như vậy”.
Ngô Bình gọi cô ấy lại rồi nói: “Tìm hắn mà làm gì? Hắn làm mùng một thì anh làm ngày rằm”.
Một vũ trụ tối tăm trong cơ thể Ngô Bình chợt ánh lên một tia sáng, sức mạnh và số mệnh của mười nghìn thiên kiêu mà anh đã hấp thu được đều truyền hết vào đây.
Vì thế, vũ trụ tối tăm ấy đã phát sáng, Ngô Bình thắp sáng một vì sao bên trong, sao đó đến vì sao thứ hai, thứ ba, cuối cùng đã có hơn nghìn vì sao phát sáng.
Vũ trụ không còn u ám nữa, Ngô Bình có tu vi Thiên Thánh cũng đã tiến vào cảnh giới thứ năm là cảnh giới Tinh.
Khi vũ trụ được thắp sáng, anh đã đập nát các mảnh vỡ vì sao của vũ trụ chính và biến chúng thành các vì sao trên trời, để chúng quấn quanh các vì sao chưa được thắp sáng ở đây.
Loáng cái, cả vũ trụ đã chìm ngập trong ánh sáng.
Sau năm cảnh giới Thiên Thánh là một mảnh hỗn độn, đến Thiên đế cũng không biết phải đi thế nào, nhưng người cho rằng Thiên Thánh phải có đến bảy tầng cảnh giới.
Song điều này không gây khó cho Ngô Bình, anh lấy núi thánh ra, trông nó rất nhỏ bé trong vũ trụ lớ này. Anh tung nó lên cao, núi thánh nổ tung, thánh linh Tiên Thiên ở bên trong đều được thả ra.
Đúng là nó rất mạnh, thoạt nhìn như các tia sáng lấp lánh với đủ màu sắc, nó che phủ vũ trụ của Ngô Bình.
Song, vũ trụ của Ngô Bình chỉ rung lên một cái thì thánh linh Tiên Thiên đã thu nhỏ lại, một tia sáng của vũ trụ chính chiếu xuống.
Thánh linh Tiên Thiên không thích nghi được nên bắt đầy chạy tán loạn, nhưng sau đó đã bị vũ trụ của Ngô Bình hấp thu.