Đối phương gào lên thảm thiết: “Tha cho tôi đi, tôi sẽ nói hết!”
Ngô Bình đứng trước mặt người này, lãnh đạm bảo: “Nói rõ hơn đi”.
Đối phương bèn thuật lại mọi chuyện hai năm rõ mười. Hoá ra, hai người này thuộc một tổ chức buôn người. Chúng thường ra tay với những phụ nữ trẻ đẹp, dùng ma tuý khống chế họ, sau đó đưa họ ra ngoài biên giới hoặc vùng biển quốc tế rồi thực hiện các cuộc giao dịch thể xác.
Xinh đẹp lại trẻ trung, những người phụ nữ này có thể giúp chúng mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền, một năm có lợi nhuận cả triệu bạc, thậm chí là cả chục triệu nếu đạt chất lượng cao. Đến lúc kiếm đủ tiền rồi, những người phụ nữ ấy không còn trẻ nữa thì chúng vẫn có thể bán họ đến nơi xa hơn, kiếm thêm khoản tiền cuối cùng.
Kết cục của những người phụ nữ này thường rất thê thảm, có gần ba mươi phần trăm chết do bệnh tất. Những người sống sót sẽ bị bán đến nơi xa hơn, tiếp tục chịu khổ sở.
Ngô Bình nổi giận, không ngờ lại một bọn người điên rồ đến vậy. Anh hỏi: “Các người đã khống chế Tô Phi?”
“Còn đang ở giai đoạn điều tra, chưa ra tay. Anh bạn à, tôi khuyên anh đừng can thiệp vào. Ông chủ của chúng tôi có thế lực rất lớn, không phải là người anh có thể động vào”.
Ngô Bình híp mắt: “Ồ, ông chủ các anh là ai?”
Người ấy đáp: “Hằng năm, ông chủ của chúng tôi sẽ chọn lứa phụ nữ chất lượng nhất và đưa họ đến các câu lạc bộ, tặng cho quan chức và đại gia hưởng dụng. Anh có thể hiểu được quyền lực của những người này lớn đến mức nào rồi đấy. Anh thả tôi ra, tôi sẽ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đưa tôi đi tìm ông chủ của các người!”
Người này nhìn Ngô Bình: “Anh muốn gặp ông chủ chúng tôi?”
Ngô Bình đáp: “Đúng thế, anh dẫn đường”.
Người này ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được. Ông chủ chúng tôi đang ở Vân Đỉnh, tôi đưa anh đi!”
Thực chất người này đang cười khẩy trong lòng, bên cạnh ông chủ có rất nhiều cao thủ, Ngô Bình đến đó chắc chắn sẽ chết, không ai cứu được!
Ngô Bình và người nọ bắt taxi đến một khách sạn ở Vân Đỉnh. Đến tầng tám khách sạn, người này gõ cửa một căn phòng.
Cửa mở ra, một gã đàn ông cao to vừa nhìn vừa cau mày hỏi: “Anh là ai?”
Người này vội lánh sang một bên, hô lên: “Đây là bạn trai của mục tiêu. Xử đi!”
Gã đàn ông cao to lập tức lao ra, toan khống chế Ngô Bình, song anh đã đá ngay vào người gã. Sức của anh quá mạnh, gã đàn ông nặng hơn một trăm ký bị anh đá văng mười mấy mét, cơ thể đập mạnh vào tường rồi bất tỉnh.
Ngô Bình bước vào trong, nhìn thấy vài người đứng ở phòng khách, có một người đàn ông tóc dài chừng ba mươi tuổi ngồi trên xô pha. Thấy thuộc hạ bị đá văng đi, người đó bật dậy, lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Phòng có năm người, trong đó có bốn người đã chĩa súng vào Ngô Bình.
Người đàn ông tóc dài chậm rãi ngồi xuống, đanh giọng bảo: “Nhóc con, đánh giỏi đấy. Đến đây, đánh tiếp đi!”
Người nó nghĩ rằng, đứng trước nòng súng, kẻ đánh giỏi đến mấy cũng phải chịu thua!
Ngô Bình đáp: “Được!”
Anh đi thẳng về phía người đàn ông. Thế là bốn người kia bóp cò ngay tức khắc.
“Pằng pằng pằng!”