Ngô Bình vừa bước đến vừa hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Gã ngoái đầu nhìn sang, trợn mắt đáp: “Ranh con, bớt nhiều chuyện đi, ông đây không phải là người mà mày có thể động vào đâu!”
Nghe động tĩnh, người phụ nữ kia mới dám mở cửa ra. Thấy Ngô Bình trượng nghĩa ra tay, người phụ nữ người phụ nữ vội cất lời: “Công tử, đây là giáp trưởng phụ trách nơi này”.
Ở thành Hắc Long, thậm chí là cả hoàng triều Đại Tề, đều có chế độ bảo giáp. Lấy đơn vị là gia đình, ba mươi hộ là một giáp, mười giáp là một bảo. Người phụ trách quản lý một giáp gọi là giáp trưởng.
Gã giáp trưởng trưng ra vẻ mặt đắc ý, hừ giọng một cái: “Ranh con, nghe rõ chưa? Chuyện của bản giáp trưởng, tốt nhất là đừng can thiệp vào!”
Song Ngô Bình đã tiến lại tát vào mặt gã. Anh đánh đến mức làm gã gãy răng, xoay mòng mòng rồi văng ra xa, cả người choáng váng, mắt nổ đom đóm.
Ngô Bình giẫm lên ngực gã, lạnh lùng nói: “Thứ giáp trưởng khốn kiếp, ông đây còn là tiêu đầu của tiêu cục đấy! Tao đi một chuyến tiêu đã giết mấy chục mạng người. Giết mười tên như mày dễ như uống nước vậy!”
Câu nói này của Ngô Bình khiến gã giáp trưởng bừng tỉnh. Những người đi áp tiêu đều không dễ động vào, người nào cũng ra tay tàn nhẫn, thực lực cực mạnh, hoàn toàn không phải là đối tượng mà một giáp trưởng nhỏ bé như gã có thể chọc vào. Tuy gã có chức quan nhỏ, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó bị người ta lẻn vào nhà rồi chém chết, thì gã biết kêu khóc với ai đây?
Gã vội vàng ngồi dậy khẩn cầu: “Xin tha mạng, sau này tôi không dám đến đây nữa!”
Ngô Bình đá gã ra: “Cút!”
Gã giáp trưởng cuống cuồng bò dậy chạy mất. Người phụ nữ kia sững sờ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Ngô Bình quay lại cười nói: “Nếu sau này tên khốn ấy còn dám đến ức hiếp hai người thì cứ tìm tôi nhé”.
Người phụ nữ mừng rỡ đáp: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình đưa miếng thịt xông khói cho họ: “Xin muối của nhà cô, thật ngại quá. Miếng thịt xông khói này do tôi mua, gửi hai người ăn thử”.
Người phụ nữ cười bảo: “Vậy thì ngại quá”.
Ngô Bình đáp: “Xin đừng khách sáo”.
Người phụ nữ nhận miếng thịt, bỗng cất lời: “Công tử, nhà tôi vừa nấu cơm xong, nếu như không chê thì dùng bữa cùng chúng tôi nhé”.
Ngô Bình làm sao đồng ý được. Người ta chỉ nấu phần cho hai người, nếu anh nán lại thì sẽ không đủ thức ăn. Anh lập tức từ chối khéo rồi quay về nhà mình.
Sau khi anh đi khỏi, cô gái nọ từ trong phòng ló đầu ra, khẽ hỏi: “Mẹ ơi, anh hàng xóm bên cạnh đuổi giáp trưởng đi rồi ạ?”
Người phụ nữ đóng cửa lại, cười bảo: “Ừ, đó là tiêu đầu của tiêu cục. Con không thấy khí thế vừa rồi của vị công tử ấy đâu, đánh cho gã họ Lưu ấy thành kẻ ngốc, suýt chút nữa còn quỳ lạy cơ”.
Đôi mắt của cô gái nhỏ ngập tràn vẻ ngưỡng mộ: “Siêu quá. Sau này có vị công tử ấy ở đây thì tên giáp trưởng đó sẽ không ức hiếp mẹ được nữa”.
Người phụ nữ ấy khẽ thở dài: “Con gái ngốc ạ, mẹ chỉ là người goá chồng, bị ức hiếp thì cũng đành. Nhưng gã họ Lưu ấy nhìn con bằng ánh mắt rất lạ. Mẹ tuyệt đối không thể để gã làm hại con. Nếu gã ta dám, mẹ sẽ liều mạng với gã!”