Ngô Bình nhanh chóng đỡ Đường Vô Mệnh dậy rồi nói: “Ông Đường đừng đa lễ, việc tiện tay thôi mà”.
Đường Vô Mệnh cười nói: “Việc tiện tay của cậu nhưng liên quan đến tính mạng của tôi”.
Sau đó, ông ấy cười híp mắt nhìn sang Đường Băng Vân: “Băng Vân, y thuật của cậu Ngô đây đúng là cao siêu, bác rất hài lòng, hai đứa mau chọn ngày cử hành hôn lễ đi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, hôn lễ ư?
Đường Băng Vân đỏ mặt nói: “Bác Bảy, bọn cháu giờ chỉ là bạn thôi, chưa đến lúc bàn chuyện cưới xin đâu ạ”.
Đường Vô Mệnh cười lớn nói: “Thế hai đứa cứ tìm hiểu đi, bác sẽ chuẩn bị của hồi môn”.
Lúc này, Triệu Xuyên đã bưng thuốc rồi, Đường Vô Mệnh uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Thời gian qua, bác phải dưỡng thương ở nhà nên lũ sâu bọ đã tác oai tác quái, đến lúc xử lý bọn chúng rồi. Băng Vân, cháu hãy tiếp đãi cậu Ngô chu đáo, bác phải đi có việc rồi”.
Đường Vô Mệnh đằng đằng sát khí bỏ đi, Đường Băng Vân nhún vai nói: “Bác tôi là người không chịu ngồi yên”.
Ngô Bình gãi cổ: “Cô Đường, người nhà cô không ai hứng thú với việc cơm nước à?”, dứt lời, bụng anh đã réo ầm lên.
Đường Băng Vân che miệng cười: “Không chết đói được đâu mà sợ, để tôi bảo người chuẩn bị cơm nước”.
Đường Băng Vân vào bếp dặn người chuẩn bị cơm canh, đầu bếp của Đường Vô Mệnh nổi tiếng số một ở đây, cô ấy quyết định sẽ cho Ngô Bình thưởng thức một bữa các món đặc sắc ở đây.
Ngô Bình đã gọi cho Trình Ngọc Liên, thông báo mình đi có việc gấp nên không kịp chữa bệnh cho Phương Đông Sinh. Anh đã hẹn với chị ta khi nào rảnh sẽ tới Thiên Kinh để chữa cho cậu nhóc.
Cách đây không lâu, anh đã nhận được điện thoại của Triệu Chính Lệnh, ông ấy bảo mấy người bạn già của Triệu Trụ Quốc đều đang có bệnh trong người, nên hi vọng anh bớt chút thời gian đến đó chữa cho họ. Nếu đến Thiên Kinh thì vừa hay anh có thể kết hợp luôn một thể.
Khi Đường Băng Vân quay lại, cô ấy đã thay sang một bộ đồ thoải mái, thường chỉ có sinh viên đại học mới ăn mặc kiểu này.
Ngô Bình không khỏi ngẩn ra: “Băng Vân, cô còn có phong cách này à?”
Đường Băng Vân liếc anh một cái rồi đáp: “Tôi là sinh viên năm cuối của trường đại học Thục, mặc như này cũng là bình thường mà”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Cô là sinh viên á?”
Đường Băng Vân nhướn mày: “Không giống à?”
“Có”, Ngô Bình gật đầu: “Tôi chỉ thấy lạ là cô chủ như cô thì phải học ở Hoa Thanh hay Thiên Kinh mới đúng chứ?”
Đường Băng Vân hừ một tiếng: “Với tôi thì trường nào cũng như nhau thôi, dẫu sao cũng chẳng có giá trị gì với tôi cả. Tôi chọn trường đại học Thục là vì đây là trường mà nhà họ Đường tôi giúp đỡ”.
Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nhà cô hỗ trợ trường này à?”
Đường Băng Vân: “Mỗi năm 5 tỷ đấy, đã liên tục trong mười lăm năm rồi. Hơn nữa, tôi cũng mang danh sinh viên trường ấy thôi, chứ có mấy khi đi học đâu”.
Cô ấy nói tiếp: “Nhưng tôi có mấy người bạn thân ở đấy, tối nay là tiệc sinh nhật của một trong số họ, tôi phải đi chúc mừng nên mới thay bộ này.
Ngô Bình cười phá lên: “Xem ra cô khá thân với cô bạn kia hả, cho nên mới chịu hoà đồng thế”.