Vân Thường: “Mọi thứ vẫn bình thường, trái lại mấy vị đồ đệ của trưởng lão Liễu lại đến thăm hỏi sư huynh, đều bị tôi đuổi đi hết rồi”.
Ngô Bình: “Không sao là tốt rồi”.
Vân Thường: “Đúng rồi, hôm qua trưởng lão Cừu có đến một lần, nghe nói sư huynh đang bế quan thì ông ấy không dám làm phiền. Say đó để lại một chiếc nhẫn chứa đồ, nói bên trong có một vài tài nguyên tu luyện đưa cho sư huynh”.
Ngô Bình nhận lấy chiến nhẫn, phát hiện không gian bên trong rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều đồ vật lợi hại. Bao gồm một triệu Tinh Tệ, cùng với một vào đan dược thường dùng.
“Đúng lúc tôi đang thiếu cái này”. Sau đó anh hỏi: “Vẫn chưa chính thức bái sư, bây giờ có phải nên nên đi thăm ông ấy không?”
Vân Thường: “Tôi nghe nói chuyện có bất trắc, có trưởng lão khác muốn nhận sư huynh làm đồ đệ, trưởng lão Cừu vì vậy mà nổi giận, hai bên náo loạn không tưởng nổi”.
Ngô Bình ngây người: “Còn có người khác muốn nhận tôi làm đồ đệ?”
Vân Thường: “Đương nhiên rồi. Sư huynh hiện tại là miếng bánh thơm, rất nhiều trưởng lão đều muốn nhận sư huynh là đồ đệ đấy”.
Ngô Bình: “Không phải lúc trước cô nói, thiên tài hay không thiên tài ở Huyền Minh Giáo không quan trọng sao?”
Vân Thường cười nói: “Nếu là thiên tài bình thường, thì quả thực không có gì. Nhưng sư huynh là thiên tài siêu cấp, đương nhiên bọn họ đều muốn nhận vào mộn hạ rồi. Đúng rồi, có thể còn liên quan đến chuyện khác”.
Ngô Bình: “Chuyện gì?”
Vân Thường: “Cuộc tranh tài lớn mười năm một lần của Huyền Minh Giáo sắp bắt đầu, ba người đứng đầu trong cuộc thi sẽ được thưởng lớn. Đương nhiên đây chỉ là ngoài mặt, bên trong, nghe nói các trưởng lão cũng đang tranh đoạt tài nguyên Huyền Minh Giáo. Đệ tử của ai có thể vào được ba người đứng đầu thì người đó có thể đoạt được rất nhiều tài nguyên tốt nhất”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy, vậy trưởng lão Cừu nhận tôi làm đồ đệ là lựa chọn sáng suốt”.
Vân Thường: “Sư huynh, nếu không có gì bất ngờ, thì cuối cùng anh vẫn phải nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ”.
Ngô Bình: “Mặc kệ là nhận ai làm sư phụ, đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt”.
Ngay lúc này, mấy người hầu đi vào, trên người bọn họ đều có vết thương, một người trong đó mặt cũng sưng vù.
Vân Thường nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một người hầu nam trong đó bật khóc: “Công tử, quản gia Vân, lúc chúng tôi xuống núi thì gặp mấy đệ tử tạp dịch, bọn họ nói mấy lời sỉ nhục công tử, chúng tôi đáp lại vài câu, kết quả bọn họ tiến lên đánh mấy người chúng tôi. Chúng tôi không phải đối thủ nên bị lép vế”.
Vân Thường tức giận nói: “Thứ vô dụng, các người cũng là đệ tử tạp dịch, sao lại không đánh được người ta chứ?”
Mấy người họ xấu hổ, đều cúi thấp đầu.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện mấy người này đều là tôi thể cấp ba hoặc cấp bốn.
Anh lạnh nhạt nói: “Không đánh lại người ta, vậy thì đáng đời. Kể từ bây giờ, tôi sẽ dạy mọi người một vài công pháp phòng thân, không luyện đến nơi đến chốn thì không được xuống núi”.