Mẫn Nhi khẽ gật đầu, rửa tay rồi làm theo lời dặn của Ngô Bình.
Chờ đối phương làm xong, Ngô Bình nói: “Còn chín chậu, tất cả đều đổ vào một bát bột mì”.
Mẫn Nhi làm theo lời anh. Khi Mẫn Nhi đổ đến chậu cuối cùng, thuốc cũng Ngô Bình cũng gần xong. Anh ngửi thử, sau đó quan sát màu nước thuốc. Thìa trong tay anh đã hoá thành lớp lớp ảo ảnh, chuyển toàn bộ thuốc trong nồi vào mười cái chậu trong thời gian ngắn nhất.
Sau đó anh dùng thìa khuấy đều, nhào ra mười cục bột to bằng nắm tay với tốc độ nhanh nhất. Chúng sẫm đen, toả ra mùi thuốc thoang thoảng.
Ngô Bình cười bảo: “Mẫn Nhi, em vo những cục bột này thành thuốc viên nhé, ba tiền một viên”.
Nói đoạn, anh lấy ra một chiếc cân tiểu ly, một bên đặt quả cân nặng ba tiền, để tiện cho Mẫn Nhi cân thuốc.
Mẫn Nhi “ồ” lên, bắt đầu nhào nặn thuốc viên.
Ngô Bình đi sang một góc khác, tiếp tục đun nồi thuốc thứ hai. Anh bảo: “Mẫn Nhi à, sau này em cứ phụ việc cho anh nhé, mỗi ngày anh sẽ trả hai lượng vàng”.
Mẫn Nhi cả kinh: “Hai lượng ấy ạ? Anh Ngô ơi, nhiều quá. Lưu giáp trưởng kia mỗi tháng chỉ kiếm được một lượng vàng thôi đấy ạ”.
Ngô Bình bảo: “Chuyện anh nhờ em làm cần sự tỉ mỉ, em phải học thật kỹ, vậy nên tiền công mới cao”.
Nghe xong, Mẫn Nhi cảm thấy như đang mơ vậy, liền cười nói: “Vâng, Mẫn Nhi nhất định sẽ chăm chỉ học ạ!”
Hôm ấy, Ngô Bình sắc ba nồi thuốc, vo được hơn một nghìn năm trăm viên thuốc. Sau khi phơi khô số thuốc viên này, anh bảo Mẫn Nhi cho chúng vào lọ sứ cao hai tấc, mỗi lọ đựng mười viên.
Hai người quá bận rộn nên Mẫn Nhi đã gọi mẹ là Trương thị đến giúp. Cơm trưa do Trương thị nấu, rất thơm ngon, Ngô Bình khá hài lòng.
Đến chiều, Ngô Bình đem lọ sứ đến một con phố khá tấp nập trong thành. Anh lấy ra một cái bàn từ trong tiệm rồi trải khăn bàn ra, sau đó đặt lọ sứ lên, bắt đầu hét to.
“Nhìn đây, nhìn đây, Ngũ Hành Bổ Khí Hoàn! Người đang ở Luyện Khí tầng ba mà uống nó vào, sẽ đạt đến Luyện Khí tầng bốn trong vòng ba ngày. Luyện Khí tầng sáu dùng nó trong thời gian dài cũng sẽ thuận lợi đột phá lên Luyện Khí tầng bảy!”
Ở đây có rất nhiều người bán thuốc hoang dã. Nhưng số người bán thuốc giúp người ở Luyện Khí tầng ba đột phá như Ngô Bình đang hò hét lại rất ít. Nên biết rằng, lượng người thuộc Luyện Khí tầng ba ở khắp đường phố lớn!
Thế nên Ngô Bình vừa hét xong, mọi người lập tức vây quanh anh. Một tay to béo hỏi: “Này, anh nói thật không? Tôi là Luyện Khí tầng ba đây. Tôi uống thuốc của anh rồi sẽ có thể đột phá ngay à?”
Ngô Bình lấy ra một chiếc lọ sứ: “Trong lọ có mười viên, người bình thường uống từ ba đến năm viên là có thể đột phá. Nếu anh không tin, có thể thử ngay tại chỗ. Nếu không có công hiệu, tôi sẽ không lấy xu nào, còn cho anh một trăm lượng vàng!”
“Gì cơ? Không có hiệu quả còn được cho tiền?”, đám đông lập tức bùng nổ, thi nhau tỏ ý muốn uống thử.
Ngô Bình nói: “Nhưng nếu có hiệu quả, giá của một lọ thuốc viên này sẽ là một nghìn lượng! Vậy nên, nếu các vị không có một nghìn lượng bạc, xin đừng tuỳ tiện thử thuốc”.