Hoa Giải Ngữ: “Vâng, giờ người của mình không ai dám vào đấy nên tạm thời chỉ canh bên ngoài thôi. Nhưng sau khi tin tức về cổ mộ truyền đi, các chân giả cả trong và ngoài nước đều muốn vào đó thăm dò. Hơn nữa, số lượng vẫn không ngừng tăng lên, giờ bên mình rất khó giữ trật tự”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đi, đến đó xem sao”.
Vì thế, anh đã mang theo long vệ rồi ngồi máy bay đến cổ mộ.
Nửa tiếng sau, máy bay đã đáp xuống đỉnh một ngọn núi tuyết, mọi người lần lượt đi xuống dưới.
Xung quanh đây có rất nhiều lều trại, ít cũng phải vài trăm người đang tập trung ở đây, thậm chí có người còn nhóm lửa thổi cơm tại chỗ luôn.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, lối vào của cổ mộ ở ngay phía trước”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cả đoàn người cùng cất bước lên phía trước thì nhìn thấy có một khối tăng cực lớn, khối băng đã tan ra rồi để lộ một lối vào cao bằng một thân người.
Có 12 người của Thiên Long đang đứng cạnh đó, nhìn thấy Ngô Bình, họ đều tiến lên hành lễ.
“Long chủ!”
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Mọi người canh ở đây có thấy ai muốn xông vào không?”
Một người đáp: “Thưa Long chủ, các tu sĩ bên ngoài đều muốn vào, thậm chí có người còn xô xát với người mình”.
Ngô Bình gật gù: “Mọi người canh ngoài này nhé, để tôi vào trong xem sao”.
Anh vừa đi vào cổ mộ thì đã nghe thấy một giọng nói ở bên ngoài: “Thiên Long các người độc tài quá đấy, ngôi mộ cổ này vô chủ, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào?”
Ngô Bình ngoái lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang làu bàu bên ngoài, phía sau cũng có thêm một tốp người phụ hoạ theo. Nghe giọng của họ, Ngô Bình đoán họ đều là tu sĩ nước ngoài.
Anh bình thản đáp: “Ai không phục thì đến đây, tôi sẽ trò chuyện cùng”.
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, sau đó hiên ngang bước tới hỏi Ngô Bình: “Được, tôi cũng đang muốn nói lý với các người đây”.
Ông ta đứng trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Chúng tôi chỉ muốn vào bên trong ngó nghiêng chút thôi, hi vọng Thiên Long đừng cản trở”.
Ngô Bình: “Đây là Viêm Long, nên ai đến đây cũng phải tuân thủ theo pháp luật của nước tôi. Ngôi mộ cổ này đang được pháp luật bảo vệ, vì thế các người không được vào”.
Người đàn ông cười lạnh: “Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
Ngô Bình: “Tốt nhất ông đừng làm thế, không sẽ phải chết thảm đấy”.
Người đàn ông hừ mạnh nói: “Để tôi xem cậu định cho tôi chết thảm thế nào!”
Ngô Bình thở dài, anh biết nếu không cho người này một trận thì những người khác còn kêu gào, vì thế anh nói: “Được, tôi sẽ đánh ông một quyền, nếu ông né hoặc đỡ được thì tôi cho ông ra vào đây thoải mái”.
Người đàn ông sáng mắt lên, ông ta là cao thủ của Tây Lan Giáo, có sở trường là cận chiến nên rất tự tin sẽ né được đòn của Ngô Bình: “Được, tôi cho cậu đánh một quyền”.
Bụp!
Ông ta vừa nói dứt câu thì đã bị rơi vào ảo ảnh, mắt tối sầm, không nhìn thấy nữa. Ông ta vô cùng hoảng sợ nên chỉ đứng yên một chỗ. Ngay sau đó, đã có một quyền bay tới và đấm trúng bụng ông ta.