Thái Hoa Đạo Tôn có dung nhan tuyệt sắc, toả ra khí tức chí tôn đại đạo khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Thái Hoa Đạo Tôn thờ ơ nói: “Rời khỏi đây ngay, không đừng trách bản Đạo Tôn giết chết ông!”
“Trời ơi, Đạo Tôn đến đấy!”
Diệt Tuyệt Đạo Tổ nhìn thấy Thái Hoa Đạo Tôn thì híp mắt lại nói: “Giết tôi ư? Tưởng Đạo Tôn là mạnh lắm à?”
Thái Hoa Đạo Tôn bình thản nói: “Ông ngông nghênh vậy cũng nhờ từng đến mộ tiên thôi, nhưng tư chất của ông chưa là gì so với tôi đâu, bản tôn đã từng lên tầng hai của mộ tiên rồi”.
Nghe thấy thế, Diệt Tuyệt Đạo Tổ run lên rồi nói: “Không thể nào! Chưa từng có ai sống sót ra khỏi nơi đó cả”.
“Tôi đây chứ ai!”, Thái Hoa Đạo Tôn nói.
Diệt Tuyệt Đạo Tổ đang hống hách lập tức cúi đầu rồi lễ phép nói: “Ban nãy tại hạ đã vô lễ, xin Đạo Tôn thứ tội”.
Thái Hoa Đạo Tôn: “Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của bạn tôi, nếu ông đến chúc mừng thì chúng tôi chào đón, còn đến sinh sự thì để tôi tiếp!”
Diệt Tuyệt Đạo Tổ vội nói: “Ban nãy là do cháu tôi sai trước”.
Dứt lời, ông ta tức giận lườm cháu mình rồi mắng: “Quỳ xuống xin lỗi mau!”
Tên kia quỳ xuống trước mặt Đào Như Tuyết rồi nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”
Đào Như Tuyết lạnh giọng nói: “Biến!”
Tên đó nhanh chóng dẫn đám thuộc hạ rời đi, còn Diệt Tuyệt Đạo Tổ thì tìm một chỗ ngồi xuống nghiêm chỉnh, không dám ho he gì nữa.
Mọi người xung quanh lại tiếp tục bàn tán: “Diệt Tuyệt Đạo Tổ không sợ trời không sợ đất mà lại sợ Thái Hoa Đạo Tôn nhỉ? Thái Hoa Đạo Tôn là Đạo Tôn, nhưng thực lực của Diệt Tuyệt Đạo Tổ vẫn trên cơ cơ mà?”
Có người hiểu biết hơn nói: “Chưa nghe à? Thái Hoa Đạo Tôn đã lên tầng hai của mộ tiên rồi!”
“Tầng hai của mộ tiên ư? Lẽ nào mộ tiên không chỉ có một tầng à?”
Người đó gật đầu: “Ít người biết chuyện này lắm. Nhà tôi có một tổ tiên là cường giả đã từng ở mộ tiên nên tôi có biết chút ít. Mộ tiên có ba tầng, hầu hết mọi người chỉ vào được tầng một. Nếu lên được tầng hai thì sẽ nhận được lợi ích to lớn hơn. Nhưng tầng này rất nguy hiểm, nghe đâu nguy hiểm hơn tầng một mười lần”.
Mọi người đều rất kinh ngạc, điều này chứng tỏ thực lực của Thái Hoa Đạo Tôn còn trên hẳn Diệt Tuyệt Đạo Tổ.
Ngô Bình mỉm cười bước tới nói: “Chị Lạc, cảm ơn chị đã ra tay tương trợ”.
Lạc Ngưng Đan cười nói: “Nếu tôi không ra tay thì người đó cũng không địch lại cậu được”.
Ngô Bình: “Chị Lạc, sao tôi chưa từng nghe chuyện chị vào mộ tiên thế?”
Nhắc đến nơi ấy, Lạc Ngưng Đan tỏ vẻ khiếp sợ rồi nói: “Cả đời này tôi không bao giờ muốn nhắc đến nơi quỷ quái ấy, vì thế chưa kể với ai”.
Ngô Bình: “Chị Lạc nhất định đã trải qua nhiều chuyện không hay ở đó, thế thôi đừng nhắc đến nữa”.
Lạc Ngưng Đan: “Khi nào rảnh, tôi sẽ kể cậu nghe sau”.
Đào Như Tuyết cũng đi tới nói: “Chị Lạc, em là Đào Như Tuyết, em thường nghe anh Bình nhắc đến chị”.
Lạc Ngưng Đan: “Đào Như Tuyết đây hả, đúng là xinh đẹp tuyệt trần, chú em tôi may mắn thật đấy!”