Lợn rừng vừa đáp xuống đất, lập tức hếch mũi lên ngửi, sau đó lao thẳng tới một thị trấn nhỏ nơi nông dân tụ tập. Bốn móng guốc của nó giẫm lên mặt đất khiến mặt đất rung chuyển như động đất.
"Dừng lại!"
Cùng với một tia sét, Ngô Bình đột nhiên xuất hiện. Lúc này bản thể của anh hiện ra, cao hơn hai nghìn mét.
Con lợn rừng rõ ràng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một con người mạnh hơn mình xuất hiện. Nó đã gặp nhiều nhân vật lợi hại, nhưng đây là lần đầu tiên nó gặp phải một con người mạnh như Ngô Bình.
"Gràooo……"
Con lợn rừng gầm lên với Ngô Bình, ra hiệu cho anh tránh đường. Nó có thể nhận ra rằng Ngô Bình không dễ đối phó.
Ngô Bình nhìn thấy con lợn khổng lồ này có một cặp răng nanh dài hơn trăm mét, anh khẽ cau mày nói: "Mày từ đâu tới?"
Con lợn khổng lồ giơ móng trước bên phải lên rồi tiến lên một bước, nó đang uy hiếp Ngô Bình. Nếu anh không tránh ra, nó sẽ tấn công ngay.
Ngô Bình thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, đá một cước. Anh so với con lợn rừng to lớn này còn cao hơn khiến cú đá của anh vô cùng uy lực.
"Paoooo!"
Lợn rừng như bị một ngọn núi bay bằng sắt kéo đi, lập tức bay qua mấy chục dặm, lăn qua lăn lại trên mặt đất, va vào không biết bao nhiêu ngọn núi mới dừng lại.
"Bùm!"
Ngô Bình từ trên trời giáng xuống, thần kiếm trong tay chạm vào cổ heo rừng. Chỉ cần anh nhẹ nhàng ra tay, con lợn rừng khổng lồ sẽ xong đời.
Lợn rừng lập tức kinh hãi, vội vàng nói: "Cầu xin thượng tiên tha mạng!"
Ngô Bình cười lạnh: "Mày biết nói tiếng người sao? Vừa rồi tại sao không trả lời?"
Lợn rừng vội vàng nói: "Tiểu yêu không biết năng lực của thượng tiên, tiểu yêu đã quá tự phụ."
Nghe vậy, Ngô Bình đoán con lợn rừng này cũng không phải không được ai dạy dỗ, anh liền hỏi: "Chủ nhân của mày là ai?"
Lợn rừng trừng to mắt: "Tiểu yêu hiện tại không có chủ nhân".
Ngô Bình tò mò hỏi: "Hiện tại không có chủ nhân? Thế còn chủ nhân trước đó thì sao?"
Lợn rừng trầm mặc vài giây rồi mới nói: "Tiểu yêu ăn mất chủ nhân cũ rồi".
Ngô Bình kinh ngạc. Ăn rồi?
Anh bực dọc đá con lợn rừng một cái khiến nó đau đớn hét lên: "Thượng tiên bớt giận!"
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Ngay cả chủ nhân mình cũng ăn, mày được lắm!"
Ngô Bình huýt sáo một tiếng, Nhị Hỗn lập tức chạy tới. Nhìn thấy con dã thú, Nhị Hỗn lập tức chảy nước miếng, kêu to: "Cho tôi ăn, cho tôi ăn!"
Cảm nhận được khí tức đáng sợ của Nhị Hỗn, con lợn rừng sợ hãi run lên: "Thượng tiên, chủ cũ của tiểu yêu đã giết người nhà của tôi. Tôi ăn thịt hắn để báo thù".