Cô cảnh sát tỏ vẻ nể phục: “Siêu thật, anh ta đã phát hiện nguy hiểm từ trước nên đâm cho chiếc xe phía nhích lên mười mấy mét, sau đó còn đánh ngất tài xế đề phòng người này tiếp tục gây án”.
Ông mập: “Đi điều tra về thân phận của cậu ta rồi báo cáo lại cho tôi”.
“Vâng!”
Về phần Ngô Bình, sau khi tắm rửa xong xuôi, anh lau khô người mặc quần áo rồi mới ra ngoài, ngay sau đó đã nhìn thấy bản tin thời sự rồi lẩm bẩm: “Con người bây giờ lạ thật đấy, đang yên đang lành đi hại biết bao nhiêu người”.
Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, anh đi cứu người à?”, cô ấy đã đoán được vì sao quần áo của Ngô Bình lại bẩn như thế rồi.
Ngô Bình cười đáp: “Tình cờ tôi cũng có mặt ở hiện trường nên tiện tay cứu mấy người thôi”.
Chu Thanh Nghiên giơ ngón tay cái: “Anh Ngô thật có tấm lòng y đức”.
Ăn tối xong, Ngô Bình hỏi thăm Chu Thanh Nghiên về nhà cô ấy thì biết Chu Viễn Sơn vẫn bình thường, ngoài ra không thấy có sát thủ nào xuất hiện nữa.
Ăn uống xong, Ngô Bình chở Chu Thanh Nghiên bằng xe máy đến công viên Thanh Sơn tập võ.
Tiểu Thiên Tinh Chưởng của Chu Thanh Nghiên có uy lực khá mạnh, nhưng Ngô Bình vẫn thấy có nhiều điểm thiếu sót nên anh vừa tập vừa chỉ dẫn cho cô ấy.
Hai người tập đến gần mười giờ thì Ngô Bình bảo Chu Thanh Nghiên về trước, còn mình thì đến bệnh viện.
Lần này tới bệnh viện, Ngô Bình đã gặp lại hai người quen, đó chính là hai tên bắt cóc Ngô Mi và bị anh thi triển Ngũ Độc Âm Thuỷ, vì họ có ý đồ bất chính nên anh không nương tay chút nào.
Hiện giờ, họ đang lâm vào tình trạng nguy kịch, mặt xám xịt, lưng thì còng, bệnh tật khắp người, đến bác sĩ cũng phải lắc đầu vì đã vô phương cứu chữa.
Mấy ngày qua, họ gần như sống ở bệnh viện với hi vọng sống được ngày nào hay ngày ấy. Các cơn đau hành hạ khiến họ chỉ muốn chết quách đi cho xong, nhưng lại không dám.
Khi chạm mặt Ngô Bình, hình như họ đã nhận ra anh, gã tên là Đại Hổ chỉ vào Ngô Bình rồi run giọng nói: “Mày!”
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào gã rồi nói: “Đau lắm đúng không? Cứ bình tĩnh, cơn đau khủng khiếp hơn còn chờ ở phía trước, giờ mới chỉ có thận với phổi hỏng thôi, mấy nữa còn tim nữa cơ”.
Tên đó bật khóc: “Rốt cuộc mày đã làm gì bọn tao? Mày là ma…”
Vì quá kích động nên gã bị đau tim, mắt trợn tròn rồi ngất xỉu.
Ngô Bình không quan tâm mà đi tiếp, anh tới phòng bệnh của Tống Thế Kim, anh không muốn tên đó chết, vì như vậy thì quá dễ dàng cho gã.
May là Tống Thế Kim vẫn còn sống, bà cụ hôm qua vẫn túc trực ở đây.
Anh vừa xuất hiện là bà cụ đã nhìn thấy ngay rồi nói: “Cậu là Ngô Bình à!”
Giọng điệu của bà cụ rất bình tĩnh, nhưng thái độ thì khá kênh kiệu.
Ngô Bình: “Bà là mẹ của Tống Hồng Bân ư?”
Bà cụ hừ một tiếng: “Hồng Bân đã kể cho tôi nghe chuyện của cậu rồi. Cậu bạn trẻ, tôi biết cậu có tài, nhưng cậu phải hiểu là đôi khi bản lĩnh của mình vừa không bảo vệ được người nhà mình, mà còn làm hại họ nữa đấy”.
Ngô Bình sầm mặt, mụ già này đang đe doạ anh ư?
Anh bật cười nói: “Bà cụ, tôi thấy bà sống hơi lâu rồi đấy, hay để tôi tiễn bà lên đường nhé”.
Bà cụ cười lạnh nói: “Đúng là cái loại vô văn hoá, cậu tưởng nhà tôi chưa có chuẩn bị gì sao?”
Đúng lúc này, Ngô Bình cảm thấy sau lưng mình có người, anh lách người sang một bên thì thấy một người đàn ông vừa đen vừa gầy lao tới, thoạt nhìn thì chắc đây là cao thủ Đông Nam Á.
Đi phía sau cao thủ đó là Tống Hồng Bân đang đi khom lưng, có lẽ vì bị mất ngủ dài ngày nên trông ông ta rất uể oải, mắt ông ta hằn tia máu nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.
“Thằng khốn kia, tao biết ngay mày sẽ mò tới nên chuẩn bị sẵn chờ mày rồi đấy”.
Ngô Bình vẫn bình tĩnh nói: “Tống Hồng Bân, có phải dạo này ông hay gặp ác mộng, thận thì đau rồi suốt ngày tiểu rắt không? Phổi cũng gặp vấn đề nên ho suốt ngày phải không? Ông mau đi khám đi, ông đang bị suy gan và thận đấy, nếu không chữa trị thì chết như chơi”.
Tống Hồng Bân vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt nói: “Thằng chó! Đại sư Chatchai, giết nó cho tôi!”