Ngô Bình đang ngắm trăng uống rượu, nhìn thấy cô gái đó, bèn hỏi: “Là ai đến?”
Cô gái mặc bộ quần áo vải mỏng màu trắng, vẻ ngoài tuyệt trần, dáng người uyển chuyển, cô ta nhẹ nhàng thi lễ với Ngô Bình: “Shimizu, bái kiến công tử”.
Ngô Bình nghe thấy giọng Viêm Long của cô ta nói rất chuyển, hỏi: “Cô chính là Shimizu?”
Cô gái nói: “Vâng, thiếp thân là Shimizu?”
Ngô Bình: “Xem ra nhị hoàng tử vẫn chưa từ bỏ, lại cử cô đến rồi”.
Cô gái hơi cúi đầu: “Vâng”.
Ngô Bình tỏ ý cô ta ngồi xuống, Hanami Tsukihime đưa cho cô ta một tấm đệm.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện vẻ ngoài của cô gái quả nhiên còn hơn cả Hanami Tsukihime, hơn nữa vóc dáng rất uyển chuyển, dù là gương mặt hay vóc dáng thì đều vô cùng hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm.
Thế nhưng, anh phát hiện trong đầu Shimizu này lại có một bùa chú. Loại bùa này gọi là tâm chú, có thể kiểm soát suy nghĩ hay ý chí của một người.
Vì vậy anh vươn tay, trong chớp mắt động tác tay đã thay đổi mấy chục lần, sau đó tâm chú kia đột nhiên bay ra từ giữa trán cô ta, nổ tung trong không trung.
Phá vỡ tâm chủ, thân thể Shimizu bỗng run lên, cô ta kinh sợ nhìn Ngô Bình, sau đó cúi lạy thật sâu: “Shimizu cảm tạ công ta giải thoát!”
Thì ra, Shimizu này sau khi đến mười ba tuổi thì đã tự có suy nghĩ của mình, Nhị hoàng tử Nhị hoàng tử vì để kiểm soát cô ta nên đã dùng tâm phù này. Không ngờ Ngô Bình lại là cao thủ, dễ dàng gỡ tâm phù này xuống.
Ngô Bình cười nói: “Cùng uống hai ly đi”.
Shimizu gật đầu: “Cảm tạ công tử”.
Hanami Tsukihime trộm nhìn vẻ ngoài động lòng của Shimizu, bất giác cũng thích thú. Một cô gái xinh đẹp đến mức ngay cả con gái cũng thích, thật sự là đẹp tột cùng.
Hanami Tsukihime cười nói: “Shimizu, bây giờ cô đã không còn bị kiểm soát rồi, sau này có muốn đi theo bên cạnh anh Huyền Bình không?”
Shimizu rất thông minh, biết một khi rời khỏi nơi này thì sẽ bị khống chế, cô ta nói: “Shimizu nguyện ý đi theo công tử”.
Hanami Tsukihime nói: “Đi theo anh Huyền Bình, cô sẽ không hối hận”.
Khi Ngô Bình phá vỡ tâm phù, trong một cung điện cổ xưa, nhị hoàng tử bỗng phun ra ngụm máu, hắn ta điên cuồng rống gào: “Dám phá tâm phù của ta! Người đâu, lập tức giết người này!”
Uống mấy ly rượu, Ngô Bình lấy ra đồng tiền lớn, bói một quẻ, xem quẻ, anh nói: “Đêm nay có một trận huyết chiến”.
Hanami Tsukihime: “Xem ra là Nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận, muốn diệt trừ anh Huyền Bình rồi”.
Ngô Bình: “Đến rất đúng lúc. Tsukihime, Nhị hoàng tử này nắm giữ Igamon sao?”
Hanami Tsukihime: “Igamon chỉ là một phần thế lực trong tay anh ta mà thôi, ngoài Igamon, còn nắm giữ cả giới võ sĩ”.
Cô ta nói cho Ngô Bình, võ sĩ ở Đông Doanh có lịch sử gần nghìn năm, sức chiến đấu hùng mạnh, trang bị đầy đủ, từng là vũ lực cá nhân của từng vị lãnh chủ. Theo sự phát triển của thời đại, võ sĩ cũng phát triển theo, bây giờ đã trở thành bảo vệ của các tập đoàn lớn và giới quý tộc Đông Doanh. Có những nhóm võ sĩ lớn mạnh, còn được nước Đông Doanh thuê. Ví dụ như mấy võ sĩ lúc trước Ngô Bình đã giết chết, chính là một nhóm võ sĩ đó.