Ngô Bình cầm chiếc bình qua, quả nhiên cảm nhận được có pháp lực đang di chuyển bên trong, cậu hỏi: “Làm sao mở nó?”
Lý Thi Thư: “Đưa tay vào trong bình sẽ sờ thấy một hòn đá, xoay hòn đá sang trái ba lần, sang phải ba lần thì không gian trong bình sẽ tự động khởi động”.
Ngô Bình liếc nhìn: “Tốt nhất ông đừng dở trò đấy”.
Lý Thi Thư: “Đã đến nước này rồi, tôi không dám đâu”.
Thế là cậu đưa ta vào trong, quả nhiên đã sờ thấy một hòn đá, sau đó cậu vặn sang trái ba lần, vặn sang phải ba lần, thì nghe tiếng “rắc rắc”. Không gian trong bình đột nhiên mở ra, một cánh tay lớn thò qua, nắm chặt lấy cổ tay Ngô Bình, sau đó cậu đã bị kéo vào trong bình. Chiếc bình rơi xuống đất, vỡ toang.
Lý Thi Thư cười haha: “Đạo hữu, ở trong bình Càn Khôn Nhất Khí thoải mái không?”
Lúc này, Ngô Bình bị kéo vào một không gian chỉ có hai màu trắng đen, xung quanh là mây đen. Mây có sức ăn mòn cực mạnh, da cậu bắt đầu bốc khói, hai mắt đau nhức.
“Lý Thi Thư, ông ngon đấy”. Cậu liên tục cười mỉa: “Ông nghĩ chiếc bình này có thể nhốt được tôi sao?”
Ma quân mắt xanh nói: “Đây là bình Càn Khôn Nhất Khí, tôi từng dùng nó luyện hóa ma quân tóc đỏ. Tôi nhớ lúc đó ông ta đã kiên trì được ba phút. Nhóc con, cậu có thể kiên trì được mấy phút? Haha…”
Ngô Bình không nói thêm gì, cậu lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, Thập Địa Kiếm Kinh, Nguyên Cơ Kiếm Kinh cũng như Thiên Thượng Tam Kiếm, Thiên Hạ Cửu Kiếm và Thiên Ngoại Nhất Kiếm trong đầu cậu, thậm chí còn có cả kiếm quyết mà cậu lĩnh hội được trên tường, tất cả đan xen và thăng hoa trong đầu cậu.
Con người luôn bộc phát tiềm năng mạnh mẽ khi đứng trước khoảnh khắc sinh tử, lúc này, trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều kiến thức và trí tuệ, còn có cả một luồng sức mạnh vượt xa tu vi hiện tại của cậu xuất hiện.
“Tam Kiếm Quy Nhất, Vô Thượng Kiếm Phổ”.
Cậu ghì giọng hét lên, vung kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay lên, một luồng kiếm quang vô cùng mạnh mẽ chém tan thế giới trắng đen, phá vỡ kết giới.
Cùng lúc đó, chiếc bình Càn Khôn Nhất Khí cũng bị một luồng kiếm khí từ bên trong chém nát làm hai, sau đó một luồng sát vụt ra, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, đấy là Ngô Bình.
Lúc này, Ngô Bình bị khí đen làm hoại tử mất một lớp da, cậu lập tức lấy ra hai viên đan dược và nuốt xuống, chữa lành vết thương.
Ma quân mắt xanh ngơ ngác nhìn cậu, không thốt ra được một chữ.
Ngô Bình: “Ma quân mắt xanh, kế hoạch của ông đã thất bại, ông còn gì muốn nói nữa không?”
Ma quân mắt xanh ngược lại trở nên bất cần: “Muốn chém muốn giết thì tùy ý”.
Ngô Bình nhìn xuống đất, sau khi bình Càn Khôn Nhất Khí bị cậu chém vỡ thì có một chiếc nhẫn rơi ra, cậu hỏi: “Chiếc nhẫn này là pháp khí chứa đồ mà ông nói đấy sao?”
Ma quân mắt xanh nói với vẻ mặt khó chịu: “Tôi không lừa cậu, nó vẫn luôn nằm trong bình Càn Khôn Nhất Khí”.
Ngô Bình: “Vợ và con gái ông thật sự tồn tại sao?”
Ma quân mắt xanh thở dài: “Mong cậu đừng làm hại họ, cậu bảo tôi làm gì cũng được”.
Ngô Bình vung kiếm đâm vào giữa trán ông ta, bình tĩnh nói: “Tôi truyền một kiếm khí vào trong cơ thể ông, ba ngày sau, kiếm khí sẽ nổ tung, ông có ba ngày để sắp xếp cho vợ con”.
Nói rồi cậu xoay người rời đi, Ma quân mắt xanh lớn giọng nói: “Cậu khoan đã”.
Ngô Bình quay đầu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Ông còn gì muốn nói?”
Ma quân mắt xanh cười khổ nói: “Có thể thấy cậu là chính nhân quân tử, nếu không tôi sẽ không thể sống thêm ba ngày nữa. Chỉ là bây giờ tôi rất khó bảo đảm an toàn cho người nhà của tôi. Mong cậu có thể đối xử tốt với người nhà ta, Lý Thi Thư vô cùng biết ơn”.
Vừa dứt lời, đầu ông ta đột nhiên nổ tung, hóa ra là ông ta dùng chút pháp lực còn sót lại khiến kiếm nổ tung, chết ngay tại chỗ.