Ngô Bình nghe xong cảm thấy đúng là lợi hại.
Ngưu trưởng lão rất kích động, nói: “Thành tích cậu như vậy, trở thành đệ tử tinh anh cũng coi như chịu thiệt. Nhưng Chí Tôn Kiếm Đường lại có quy tắc như vậy, cậu chỉ có thể trở thành đệ tử tinh anh cấp ba. Nhưng cậu không cần lo lắng, chỉ cần hoàn thành cuộc thi tinh anh phía sau thì chẳng mấy chốc có thể trở thành tinh anh cấp một thôi”.
Ngô Bình: “Không sao”.
Ngưu trưởng lão nói: “Cậu Ngô, tôi đây còn phải ở đây kiểm tra người mới, nên sẽ để thiếu niên bên ngoài đưa cậu đến ngọn núi chỗ đệ tử tinh anh ở vậy”.
Ông ta lấy ra một tầm bùa ngọc giao cho Ngô Bình, nói: “Mọi vật dụng mà đệ tử tinh anh cần đều ở bên trong, mời cậu nhận lấy”.
Cáo từ Ngưu trưởng lão, Ngô Bình và Thu Sinh đi đến ngọn núi cách đó mấy chục dặm. Ngọn núi này trông rất đẹp, tên là Tử Long Phong, là nơi mà tất cả đệ tử tinh anh sông, hoàn cảnh và điều kiện đều tốt nhất.
Đế trước Tử Long Phong, Thu Sinh xúc động nói: “Trước kia không biết có bao nhiêu đệ tử tinh anh muốn ở Tử Long Phong này, hôm nay biểu hiện của cậu quá xuất sắc, ngay cả Ngưu trưởng lão cũng rất khâm phục, đồng ý cho cậu ở Tử Long Phong này”.
“Ồ, nói tốt như vậy, Tử Long Phong còn có lai lịch gì đặt biệt hay sao?”
Thu Sinh cười nói: “Đúng vậy, Tử Long Phong trước kia là nơi mà tổ sư Vạn Kiếm ở trước kia, bên trong còn có đồ vật mà tổ sư để lại nữa”.
Nói chuyện một hồi, hai người đã đến trên Tử Long Phong. Đối với người tu hành mà nói cũng không cần phải đi bộ, phi độn là được. Vì vậy, trên Tử Long Phong cũng không có đường, chỉ có vị trí trên đỉnh và giữa lưng chừng núi có xây một vài căn nhà. Đặc biệt là cảnh quan kiến trúc trên đỉnh núi hùng vĩ nhưng cũng không mất vẻ nho nhã, phối hợp với đình đài lầu các, núi giả và cây cối. Bọn chúng phân bố khéo léo ở từng vị trí trên đỉnh núi, đan xen thú vị. Đình đài lầu các tạo hình tinh xảo, mái ngói đấu củng cong cong đơn giản tinh tế, cổ xưa nhưng không mất vẻ tinh xảo. Giữa núi giả lầu các xen kẽ các loại kỳ hoa dị thảo xanh mướt, tĩnh lặng dễ chịu.
Đi vào bên trong, Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Nơi này hình như thường có người quét dọn?”
Thu Sinh: “Đúng vậy thưa cậu. Cứ mỗi ba ngày thì sẽ có đệ tử đến quét dọn. Dù sao cây cối nơi này cũng cần phải cắt tỉa”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Sau này anh cứ ở lại bên cạnh tôi đi”.
Thu Sinh vui mừng: “Cảm ơn cậu đã cất nhắc! Thưa cậu, tôi đi gọi mấy đệ tử đến, cậu chọn ra vài người giữ lại bên mình phục vụ”.
Ngô Bình biết mình sẽ không ở lại nơi này lâu bèn xua tay: “Không cần đâu, mấy việc vặt ở đây, cậu cứ tùy ý tìm người làm là được”.
Thu Sinh: “Vâng. Cậu lần đầu đến đây, vẫn chưa quen với Chí Tôn Kiếm Đường, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi dạo xung quanh”.
Ngô Bình không nói gì, cậu lấy bùa ngọc ra, chọn ra một bộ y phục bên trong mặc vào, đây là y vật chỉ cỏ đệ tử tinh anh của Chí Tôn Kiếm Đường mới có, có màu tím, bên trên có rất nhiều hoa văn chỉ vàng tinh xảo. Ngoài ra trên cổ tay áo còn thêu ba đường chỉ vàng, thể hiện cậu chính là đệ tử tinh anh cấp ba.
Ngoài ra, còn có một sách diễn giải, cậu liếc mắt nhìn, biết đệ tử tinh anh sắp tới còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ví dụ như, cậu phải đi chỗ cung cấp tài nguyên lấu tài nguyên một tháng, đến nhà kho chọn công pháp và pháp khí, binh đao các thứ.
Thế nhưng, những thứ này đối với Ngô Bình mà nói đều là thứ yếu, cậu nói: “Nghỉ ngơi một lát, buổi tối đến Vô Lượng Kiếm Cung”.
Thu Sinh vội nói: “Truyền nhân và hậu nhân của Vô Lượng Kiếm Các đều ở xung quanh Vô Lượng Kiếm Cung, đi qua như vậy không tốt lắm, tốt nhất nên chào hỏi trước”.
Ngô Bình lấy ra bùa ngọc có được sau lĩnh ngộ Kiếm Bích Tuyệt Học, nói: “Có nó rồi, không cần phải chào hỏi gì”.
Nhìn ký hiệu trên bùa ngọc, Thu Sinh trừng lớn mắt, hỏi: “Đây là Vô Lượng Phù của Vô Lượng Kiếm Tôn sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã lĩnh ngộ được Kiếm Bích Tuyệt Học”.
Thu Sinh cười nói: “Lúc trước nếu cậu lấy ra Vô Lượng Phù thì Ngưu trưởng lão ít nhất cũng sẽ cho cậu thân phận đệ tử chân truyền rồi. Nhưng tư chất cậu trác tuyệt, đương nhiên cũng không cần dùng vật này”.