Đường Tử Di: “Nếu nói về sưu tầm đồ cổ thì nhà họ Đường em đứng đầu rồi, khi nào có cơ hội, em sẽ dẫn anh tới đó xem, có nhiều bảo vật chưa từng xuất hiện ở bên ngoài đâu”.
Trong lúc cả hai nói chuyện, chiếc xe đã đi tới một toà nhà theo phong cách châu Âu, Ngô Bình đỗ xe xong thì cùng đi vào trong với Đường Tử Di.
Phòng khách lúc này đã chật kín người, Đường Minh Huy cũng đang ở đây, nhưng ông ấy chỉ đứng trong góc, thờ ơ nhìn mặt sàn.
Có một bà lão rất biết chăm chút đang đứng ở trung tâm, chắc đó chính là Dương Chân Châu.
Thấy Ngô Bình đi vào, Đường Minh Huy sáng mắt lên rồi chạy tới, nhỏ giọng nói: “Ngô Bình, cháu đến rồi à!”
“Minh Huy, ai thế?”, một người đàn ông trung niên chợt cất giọng hỏi. Người này khoảng trên 50 tuổi, ánh mắt rất lạnh lùng. Ông ta chính là con trai cả Đường Minh Châu của Dương Chân Vũ và là anh trai của Đường Minh Tín.
Đường Minh Huy đáp: “Anh cả, đây là thần y Ngô, y thuật của cậu ấy giỏi lắm, em mời cậu ấy đến chữa cho bố mình”.
Không ai phát hiện Đường Tử Di đã lén lấy điện thoại ra rồi mở chế độ quay video.
Đường Minh Vũ lạnh giọng nói: “Thần y? Chúng ta đã mời cả đoàn bác sĩ đến, phí chữa trị mỗi giờ cả triệu bạc rồi! Lẽ nào có ai nhiều kinh nghiệm và giỏi y thuật hơn họ ư?”
Đường Minh Huy nói: “Anh, họ đã chữa hơn một tiếng đồng hồ rồi mà bố mình vẫn hôn mê. Em nghĩ nên thử cách khác thì hơn”.
“Tôi không đồng ý! Đuổi người này đi ngay”, Đường Minh Vũ xua tay, mấy người vệ sĩ cao lớn đứng sau lưng ông ra lập tức bao vây Ngô Bình.
Đường Minh Huy quát: “Dừng tay!”
Nhưng mấy người vệ sĩ kia coi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ra tay với Ngô Bình.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, hai vệ sĩ đó bay xa cả mấy chục mét như bị sét đánh, họ ngã xuống đất rồi co quắp người lại, sùi bọt mép.
Đây chính là uy lực của Như Lai Thần Cang, đòn này mạnh như sấm sét, chỉ cần va chạm là đối thủ sẽ bị thương ngay.
Đường Minh Vũ hoảng hốt rồi lùi lại.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ai cho ông dũng khí đuổi tông sư cảnh giới Thần đi hả?”
Tông sư cảnh giới Thần? Đường Minh Vũ ngạc nhiên rồi vội nói: “Xin lỗi! Tôi…”
Ngô Bình cất bước rồi lại có một tiếng động lớn vang lên, chén trà trên bàn nước đều bật lên, tranh trên tường cũng rơi xuống, nhiều người sợ quá còn hét lên.
“Mau dẫn tôi vào thăm người bệnh”, Ngô Bình gằn giọng nói với vẻ uy nghiêm.
Đường Minh Vũ sợ mất mật, vô thức tránh sang một bên, không dám cản đường nữa.
Ngô Bình mặc kệ ông ta, cứ thế đi xuyên qua đám người rồi vào trong một căn phòng khác.
Một ông lão đang nằm hôn mê trên giường, người cắm đầy dây dợ, cạnh đó là cả đống máy móc tiên tiến nhất, có năm bác sĩ và điều dưỡng đang bận rộn xung quanh.
“Cậu là ai?”, một người đàn ông ngoại quốc hỏi.
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi cũng là bác sĩ, phiền tránh ra!”