Sau đó, anh gọi toàn bộ tạp dịch vào viện, truyền dạy cho bọn họ một vài chiêu thức luyện hình.
Tuy nói đánh không lại thì bị đánh là đáng đời, nhưng anh cũng biết đây là do có người nhắm vào anh. Vì vậy sau khi dạy cho mấy bộ quyền pháp thì anh một mình xuống núi.
Quả nhiên, anh đi đến dưới núi, có mấy người canh chừng bên ngoài núi, đang cười đùa hi hi ha ha ở đó. Ngô Bình đi đến, bọn họ lập tức ngừng cười, liếc nhìn anh.
Khi Ngô Bình đến gần, một người trong đó bỗng khạc đờm xuống đất, mắng chửi: “Hừ, nghĩ bản thân mình là gì mà dám ở đỉnh Cô Tú chứ!”
Ngô Bình nhìn người này, cười hỏi: “Anh nói tôi sao?”
“Không sai, ông đây nói là anh đấy!”
Ngô Bình chỉ vào đờm dưới đất, lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi là chủ nhân của đỉnh Cô Tú, anh ở trước cửa chỗ tôi khạc nhổ, tôi có quyền trừng phạt anh”.
Đối phương cười lạnh: “Trừng phạt tôi? Dựa vào đồ phế vật cảnh giới Tôi Thể như anh sao?”
Thì ra, tên tạp dịch trước mặt này cũng không hề đơn giản, tu vi anh ta đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí, thực lực không hề yếu.
“Ầm!”
Anh ta còn chưa nói xong, Ngô Bình đã đá một cước vào thân dưới anh ta, động tác rất nhanh, ngay cả cơ hội để người này phản ứng cũng không có, ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn cực kỳ.
Ngô Bình đè đầu anh ta xuống bãi đờm kia, nói: “Nhổ ra thể nào, thì nuốt vào như vậy”.
Nói rồi, anh vỗ vào lưng đối phương, miệng người này hút vào, thực sự là hút ngược đàm vào lại. Bản thân anh ta cảm thấy ghê tởm, khom người dưới đất muốn nhổ ra, nhưng lại không thể.
Ngô Bình cười lạnh: “Nói, là ai bảo các anh đến đây?”
Người kia vẫn còn cứng cổ nói: “Không ai sai bảo, là ông đây tự đến!”
Ngô Bình gật đầu: “Xương cốt anh cứng nhỉ, tôi thành toàn cho anh”.
Nói rồi, anh đánh một chưởng vào lưng anh ta, linh lực tiến vào cơ thể, tu vi người này bị phế bỏ. Anh ta thê thảm thét lên, cả người cứng đờ, thất khiếu không ngừng chảy máu. Qua nửa phút, anh ta cảm thấy cả người không còn sức lực, còn không bằng người bình thường!
Anh ta vừa sợ vừa tức: “Anh làm gì tôi rồi?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi đã phế tu vi của anh, sau này anh chính là một tên phế vật!”
Người này vừa nghe lập tức khóc rống lên: “Anh đúng là ác độc! Tu vi của tôi! Tu vi của tôi!”
Sau đó, anh ta lại nhìn mấy người khác: “Xương các anh cũng cứng hệt như anh ta à?”
Mấy người còn lại sợ đến mức da đầu tê rần, đều lắc đầu, một người trong đó lập tức nói: “Là đệ tử chân truyền cấp một Mã Ngoan bảo chúng tôi đến!”
Chân truyền cấp một, Mã Ngoan!
Ngô Bình âm thầm ghi nhớ cái tên này, lạnh lùng nói: “Cút đi. Còn để tôi thấy các anh lần nữa thì toàn bộ sẽ mất sạch tu vi!”
Mấy người này vội dìu người bị phế kia rồi rời đi, không lâu sau đã chạy đi xa rồi.