Ngô Bình hỏi: “Thầy Triệu, học phủ có chuyện gì sao?”
Triệu Hàn Sơn nói: “Học phủ Truyền Kỳ đưa ra một loạt các nhiệm vụ cho đệ tử, trong đó các nhiệm vụ khó có rất nhiều phần thưởng, tôi thấy Cậu Ngô không tham gia thì tiếc lắm”.
Ngô Bình: “Còn có nhiệm vụ cho đệ tử nữa sao? Thấy ở đâu thế?”
Triệu Hàn Sơn: “Mời đi theo tôi”.
Triệu Hàn Sơn dẫn Ngô Bình đến một đại điện, bên trong có một tấm bia đá, trên bia đá có dán rất nhiều nhiệm vụ cho đệ tử. Nhiệm vụ thấp nhất của học phủ Truyền Kỳ là nhiệm vụ cấp một, cao nhất là nhiệm vụ cấp một trăm. Tính đến hiện tại, nhiệm vụ cao nhất mà học phủ đã công bố là nhiệm vụ cấp bảy mươi bốn.
Triệu Hàn Sơn nói: “Cậu Ngô, những nhiệm vụ này đều có thể nhận”.
Ngô Bình liếc sơ qua, phát hiện từ nhiệm vụ cấp sáu mươi trở đi, phần thưởng sẽ khá phong phú. Chẳng hạn như nhiệm vụ cấp sáu mươi là giết một con yêu cấp chân tiên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thể có được phần thưởng một trăm triệu đồng Thần Long.
Anh nói với Hỏa Hoàng Nhi: “Bây giờ thực lực của con không tệ, giao cho con mấy nhiệm vụ này đấy”.
Anh nói xong thì gỡ hết toàn bộ những thông báo nhiệm vụ từ cấp sáu mươi trở lên xuống, giao cho Hỏa Hoàng Nhi.
Hỏa Hoàng Nhi cười hehe: “Bố, nhất định con sẽ hoàn thành thật nhanh”.
Các đệ tử đến nhận nhiệm vụ đều ngây ra, đến nhiệm vụ cấp năm mươi họ cũng phải suy nghĩ kĩ rồi mới dám nhận, vậy mà người này lại dám nhận một hơi toàn bộ các nhiệm vụ khó, anh ta điên rồi sao?
Hai bố con cũng không quan tâm người khác bàn tán mà chỉ rời khỏi học phủ Truyền Kỳ và thực hiện nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thứ nhất là giết một ác yêu, con ác yêu này sống trong một khu rừng rậm bí mật, nó thường xuyên chạy ra ngoài, đến khu vực sinh sống của loài người, ăn thịt con người, đến giờ số người bị yêu quái ăn thịt đã lên đến hơn một vạn người, trong đó còn có hơn một trăm tu sĩ.
Hai bố con đến bìa rừng thì Ngô Bình nói: “Để bố dụ nó ra”.
Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, không cần đâu, để con gọi nó ra”.
Ngô Bình ngây ra: “Con gọi nó ra sao? Lẽ nào nó lại nghe lời con?”
Hỏa Hoàng Nhi cười, nói: “Con thử xem”.
Cô bé thét lên lảnh lót, chưa được vài phút, khu rừng có tiếng động lớn vang lên, con sói một mắt khổng lồ với bộ lông màu xám bạc xông ra, cơ thể dài đến trăm mét, một con mắt đã bị mù.
Con sói yêu nhìn Hỏa Hoàng Nhi với ánh mắt kinh sợ, tru lên không ngừng.
Hỏa Hoàng Nhi: “Đừng kêu nữa, bố tao thiếu tiền tiêu, tao phải giết mày để làm nhiệm vụ”.
Bàn tay cô bé vung lên, hàng trăm ngàn kiếm ảnh xuất hiện, lập tức chặt con sói yêu có thực lực rất mạnh mà ngay cả Chân Tiên cũng rất khó đánh bại này.
Ngô Bình thu thi thể sói vào, cười nói: “Khá lắm, kiếm ảnh của con có uy lực mạnh hơn bố”.
Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, đi tìm mục tiêu tiếp theo đi”.
Cứ thế hai bố con bắt đầu hành trình làm nhiệm vụ, từ dễ đến khó, ban đầu là nhiệm vụ cấp sáu mươi, sau đó là cấp sáu mươi hai, rồi cấp sáu mươi bốn. Hỏa Hoàng Nhi không có áp lực với nhiệm vụ trước cấp bảy mươi, nhưng khi đạt đến nhiệm vụ cấp bảy mươi, Ngô Bình hơi lo lắng.
Nhiệm vụ này là tiêu diệt một Ma đầu, Ma đầu này ẩn náu trong một cái hang trên sa mạc, dưới trướng có hàng vạn ma binh, ma tướng. Bản thân Ma đầu là tu vi Đạo Quân, muốn đánh bại nó chắc chắn là rất khó.