Ngô Bình ngoắc tay phải ra sau, thanh đoản kiếm lập tức quay trở lại cạnh anh.
Truy Điện chạy tới nhìn mặt cắt của tảng đá rồi kinh ngạc nói: “Kiếm mạnh quá! Cậu có nhìn thấy các đường vân này không? Chúng được tạo thành từ linh lực đấy, nếu ai mà bị trúng một kiếm này thì sẽ bị mất hết lực chiến đấu ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Lực sát thương của linh binh đúng là rất mạnh. Trước khi đến đây, ta từng tu luyện kiếm pháp thiên phẩm rồi nên cũng hiểu đôi chút về thuật ngự kiếm”.
Truy Điện: “Linh lực có rất nhiều cách sử dụng, sau này cậu phải tìm hiểu nhiều vào”.
Ngô Bình vừa nghỉ ngơi một lát thì Hoàng Văn Xương lại đến, lần này ông ta xách theo một giỏ hoa quả rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, quả tôi vừa hái đấy, cậu nếm thử đi”.
“Cảm ơn Hoàng đại tiên sinh”, Ngô Bình nói.
Hoàng Văn Xương bỏ hoa quả lên bàn, sau đó nhìn về phía Truy Điện đang ở trong sân rồi cười nói: “Ê ngựa, nếu ngươi cũng thích ăn thì lát ta sẽ sai người đi hái cho”.
Ngô Bình: “Không cần đâu, nó không thích ăn hoa quả”, nói rồi, anh cầm một quả lên ăn.
Thấy thế, Hoàng Văn Xương thầm thở phào một hơi rồi nói: “Tiểu huynh đệ, tôi đã chuẩn bị rượu thịt, chúng ta làm vài chén, tiện thể tôi sẽ giới thiệu Nguyên Tinh cho cậu làm quen”.
Ngô Bình: “Được”.
Thấy Ngô Bình đã ăn hai quả thì Hoàng Văn Xương mới rời đi.
Ông ta vừa đi thì Ngô Bình đã nhổ hết hoa quả ra, ngay khi anh ăn thứ này thì linh lực đã bao trùm lấy chúng, vì thế anh chưa thật sự tiếp xúc với loại quả này nên đương nhiên không bị trúng độc.
Truy Điện nói: “Chắc lát ông ta sẽ bỏ một loại thuốc khác vào rượu thịt”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Điều gì đến thì sẽ đến”.
Không lâu sau, anh đã đến buổi tiệc rượu của Hoàng Văn Xương. Con trai của ông ta là Hoàng Nguyên Tinh cũng đang ở đây, hắn rất lạnh lùng, chỉ chào Ngô Bình một tiếng xong là im bặt.
Hoàng Văn Xương đích thân rót rượu cho Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta gặp gỡ nhau thế này là cái duyên, nào, tôi mời cậu ba chén!”
Rượu họ uống cùng chung một bình nên sẽ không khiến ai nghi ngờ.
Ngô Bình uống liền ba chén xong thì Hoàng Văn Xương càng cười tươi hơn, ông ta lại nói chuyện quanh co một hồi nhằm chờ thuốc ngấm.
Đột nhiên Ngô Bình cau mày nói: “Hoàng đại tiên sinh, tự nhiên tôi thấy khó chịu quá!”
Hoàng Văn Xương sáng mắt lên hỏi: “Thế à? Cậu khó chịu ở đâu?”
Ngô Bình: “Cả người tôi không còn chút sức lực nào cả”.
Hoàng Văn Xương cười phá lên nói: “Thế là đúng rồi!”
Nói rồi, ông ta đứng dậy, ngay sau đó có hai tên đàn ông to con giơ tay ra định bắt Ngô Bình.
Anh lùi lại một bước rồi nói: “Hoàng đại tiên sinh, ông định làm gì thế hả?”
Hoàng Văn Xương cười khẩy nói: “Cậu bạn, cậu đã trúng thuốc mà tôi mua về với giá cao rồi. Loại thuốc này sẽ khiến cậu mất hết sức lực trong vòng ba ngày, sau đó cậu sẽ như cá nằm trên thớt”.
Ngô Bình: “Ông muốn gì?”