Anh hỏi: “Hình như cô ta không giống linh hồn bình thường?”
Người phụ nữ: “Đúng thế, nếu không tôi cũng sẽ không tặng cho thần y Ngô”.
Ngô Bình nhìn tấm thẻ ngọc đen, lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi nhận vậy”.
Người phụ nữ vui mừng: “Tô Linh Yên cảm ơn thần y Ngô”.
Nói rồi hai tay cô ta đưa thẻ ngọc đen đến, Ngô Bình nhận lấy rồi hỏi cô ta niệm chú, niệm tại chỗ một câu, người phụ nữ tên là Vũ Phi quay về thẻ bài.
Anh nói: “Ta thả đèn thần, cô ngồi tu luyện ba ngày dưới đèn, sau đó tôi kê một ít thuốc cho cô, như thế âm khí trong người cô sẽ được loại bỏ”.
Tô Linh Yên nói: “Cảm ơn nhiều”.
Thế là Ngô Bình lại thấy đèn Tịnh Thế Thần ra rồi đặt nó lên chỗ cao ở phòng sách, Tô Linh Yêu ngồi xuống tu luyện trong phòng.
Sáng hôm sau, Ngô Bình nhận được cuộc gọi từ số lạ, sau khi bắt máy, anh nghe thế một giọng khá trầm: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình: “Là tôi, ông là ai?”
“Cách làm của cậu khiến Thanh Môn bị tổn thất lớn, nếu cậu vẫn không dừng tay, Thanh Môn sẽ ra lệnh “phải giết” với cậu, như thế cơ cấu sát thủ đứng đầu cả thế giới đều sẽ hành động”.
Ngô Bình cười mỉa: “Các người có thể thử xem”.
Nói rồi thần niệm của anh mở ra, mọi thứ trong vòng mấy trăm mét được mở ra trước mắt.
Anh thốt lên một âm tiết kỳ lạ, trong một nhà dân cách đó mấy mươi cây số tỏa ra tia sáng. Tia sáng này là dấu hiệu do anh đánh dấu thông qua giọng nói của đối phương phát ra từ loa.
Anh cười nhạo, vứt điện thoại, ngồi lên Nhân Bì bay đến chỗ nhà dân.
Trong căn nhà dân, mấy mươi quản lý cấp cao của Thanh Môn đang lẩn trốn. Sắc mặt mấy người này cực kỳ khó coi, người gọi điện thoại là một ông lão, ông ta nói: “Nếu người này dám ra tay với Thanh Môn, e là sẽ không buông tha dễ dàng, mọi người đều chuẩn bị tình huống xấu nhất, tôi đã sắp xếp máy bay, tối nay chúng ta cũng xuất ngoài, ra ngoài lẩn trốn”.
Một người khác tức giận nói: “Chúng ta kinh doanh ở Hải Thành mấy mươi năm rồi, đã có căn cơ vững chắc, cứ thế dâng lên cho người khác à? Ngô Bình đó có mạnh cũng chỉ có một mình thôi”.
Ông lão thở dài: “Nhưng đằng sau người này lại là Kim Huyền Bạch, là thần tướng”.
Người đó lạnh lùng nói: “Lập tức ra lệnh giết, không thể để người này sống thoải mái”.
“Giết tôi sao?”
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói lạ, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.
Ngô Bình chậm rãi sải bước qua cửa, lướt mắt nhìn nói: “Xem ra các người đều là tàn dư của Thanh Môn”.
“Cậu là Ngô Bình!”, ông lão kinh ngạc, lộ ra vẻ không thể tin được.
“Ra tay!”, hai trong số không ít cao thủ ở đó nhào đến chỗ Ngô Bình, một người là cao thủ Tiên Thiên, một là võ giả luyện khí.
Ngô Bình không hề động đậy, hai người này vừa