Ngô Bình hỏi: "Có gì lạ?"
Truy Điện: "Dựa trên sự hiểu biết của tôi về thế giới này, lòng tốt và lòng nhân từ đều là ngụy trang. Trên thế giới này, nếu nhân từ và tốt bụng thường không có kết quả tốt".
Ngô Bình: "Vậy ngươi cho rằng nhà họ Hoàng cho ta tu luyện linh thuật nhất định có mục đích khác?"
Truy Điện: "Chắc chắn có".
Ngô Bình : "Vậy ngươi cảm thấy nhà họ Hoàng muốn ở ta cái gì?"
Truy Điện: "Linh thuật cậu tu luyện tên là Truy Hồn thủ, có thể lấy ra linh hồn người khác, phương pháp này quá lợi hại".
Ngô Bình: "Chà, nó thực sự thú vị đấy. Nếu điều khiển được linh hồn của ai đó là có thể giết người đó rồi".
Truy Điện lắc đầu: "Ý tôi muốn nói là, nhà họ Hoàng không có ai có thể tu luyện Truy Hồn thủ, nói không chừng sẽ lợi dụng cậu để tu luyện nó".
Ngô Bình híp mắt: "Ta tu luyện thành công thì liên quan gì tới họ?"
Truy Điện thở dài: “Trên đời này có một loại công pháp tên là thuật Đoạt Linh, là linh thuật cấp sáu. Sử dụng thuật Đoạt Linh có thể lấy đi tu vi của người khác và sử dụng nó cho chính mình".
Ngô Bình sửng sốt: "Có linh thuật như vậy sao?"
Truy Điện: "Thuật Đoạt Linh có thể đoạt đi linh thuật cấp tám. Cậu tu luyện linh thuật cấp bảy, tất nhiên có thể bị lấy đi".
Ngô Bình híp mắt: "Nói như vậy, lão tổ nhà họ Hoàng vẫn còn sống?"
Truy Điện: "Có thể không còn sống, có thể là những thành viên khác của nhà họ Hoàng muốn linh thuật này".
Ngô Bình cười lạnh: "Họ dám tính kế ta à, tìm nhầm người rồi!"
Truy Điện: "Nếu cậu chuẩn bị sẵn sàng thì không cần phải sợ họ, khi cậu luyện thành Truy Hồn thủ, toàn bộ nhà họ Hoàng sẽ không phải là đối thủ của cậu!"
Ngô Bình gật đầu: "Không nói nhiều nữa, ta lập tức tu luyện Truy Hồn thủ!"
Linh thuật là việc sử dụng linh niệm. Linh niệm của Ngô Bình rất mạnh, là linh khí thiên địa, tu luyện linh thuật cấp bảy cũng không khó.
Lúc Ngô Bình tu luyện linh thuật, Hoàng Văn Xương đến một khu nhà. Cổng khu nhà mở to, một thanh niên đang luyện quyền trong sân. Người đó khí thế hiên ngang, nhưng mắt trái bị mù, mặt đầy những vết đao đáng sợ.
Hoàng Văn Xương đến trước mặt thanh niên, tỏ vẻ nịnh bợ: "Nguyên Tinh, bố nói cho con một tin tốt!"
Thanh niên này là con trai Hoàng Văn Xương, tên Hoàng Nguyên Tinh. Hắn ngừng luyện quyền, lạnh lùng hỏi: "Có gì nói đi".
Hoàng Văn Xương cười nói: "Hôm nay có một người đến nhà chúng ta. Người này chưa đến 20, nhưng đã có linh niệm rồi".
Người Hoàng Nguyên Tinh khẽ run lên, sau đó lạnh nhạt nói: "Có linh niệm thì sao? Không phải con cũng có linh niệm sao?"
Hoàng Văn Xương nghiêm mặt nói: "Nhưng bố cảm thấy tên này rất bất phàm, cậu ta có thể là 'đời đầu'!"
Hoàng Nguyên Tinh biến sắc: "Đời đầu?"