Nghe nói hai bên chơi tận bốn nghìn, Ngô Bình nói: “Từ Kiêu, chơi thế có nhiều quá không?”
Từ Kiêu: “Yên tâm, chỉ bằng trình của cậu, phát huy bình thường là đánh cho Trương Siêu té đái rồi!”
Cá cược của song phương khá đơn giản: Hai bên cùng tiến vào trò chơi, ai sống lâu hơn, lấy được nhiều mạng hơn thì thắng.
Như vậy, số mạng mà họ bắn được và thời gian sống còn có liên quan trực tiếp với nhau, giết địch càng nhiều, thời gian sống càng lâu.
Hai người đổi vị trí, Ngô Bình dùng tài khoản của Từ Kiêu để chơi. Cậu không biết rằng lúc này, Trương Siêu cũng nhường chỗ cho một cao thủ lợi hại mà cậu ta mới tìm được để chiến với Từ Kiêu.
Dù gì cũng tới tận bốn nghìn, Trương Siêu không dám chắc nên gọi ra người bạn chơi PUBG giỏi nhất để giành lấy bốn nghìn trong tay Từ Kiêu.
Trò chơi bắt đầu, Ngô Bình đã tìm được cảm giác, trình độ hơn xa ván vừa rồi, không tới năm phút đã đoạt chín mạng, tới khi vào vòng cuối đã giết được hai mươi bảy người.
Nhưng cao thủ mà Trương Siêu mời tới cũng chẳng vừa, sống được tới tận vòng cuối. Có điều tên này không quá may mắn, đồng đội chết dần, cuối cùng bị người ta cho nổ chết bằng lựu đạn.
Ngô Bình tiếp tục chơi, dùng sức một người, thành công ăn gà.
Sau ván này, phía Trương Siêu choáng váng. Nhưng cậu ta cũng là người giữ chữ tín, lập tức gửi cho Từ Kiêu bốn nghìn.
Sau khi chuyển khoản, Trương Siêu không cam lòng: “Từ Kiêu, tối nay dám chơi ván lớn hơn không, mười nghìn!”
Từ Kiêu định đồng ý nhưng Ngô Bình không ngừng lắc đầu, cậu đành phải nói: “Thôi, tớ sợ tối nay tình hình không tốt, hôm khác đi”.
Bốn nghìn vừa giành được, Từ Kiêu chia cho Ngô Bình hai nghìn, cậu ta cười nói: “Mẹ nó, nay cậu nghệ quá nha, tớ cảm thấy cậu livestream cũng được rồi đó!”
Ngô Bình: “Thời gian đâu mà live, mai là thi toàn thành, không biết đề thi khó cỡ nào!”
Từ Kiêu: “Yên tâm đi, thành tích của cậu tốt, người lo lắng nên là tớ nè!”
Hai người chơi thêm vài ván là tới giờ cơm, họ cùng ăn mì.
Lúc ăn, Ngô Bình hỏi: “Giang Nhu nói gì với cậu?”
Từ Kiêu: “Có gì đâu, chỉ là rủ cậu đi xem phim. Nhưng tớ cảm thấy cậu ấy có ý với cậu!”
Ngô Bình: “Tớ nhớ ra rồi, Hoàng Thiếu Vệ đang cua Giang Nhu mà, cậu ấy chưa chịu hả?”
Từ Kiêu bĩu môi: “Tớ nghe nói điều kiện gia đình Giang Nhu cũng khá giả, bố cậu ấy làm trong cơ quan nhà nước, sao có thể để ý loại như Hoàng Thiếu Vệ!”
Ngô Bình cười khổ: “Nhưng tớ còn chẳng bằng Hoàng Thiếu Vệ mà, dù gì Hoàng Thiếu Vệ cũng có tiền hơn tớ, bố cậu ta làm kinh doanh mà”.
Từ Kiêu cười: “Vậy thì cậu sai rồi! Mấy cô gái như Giang Như càng coi trọng tiềm lực và đạo đức. Ngô Bình, tớ cảm thấy cậu rất thông minh, đây có thể là một trong những nguyên nhân Giang Nhu bị cậu thu hút. Đương nhiên cậu cũng bảnh trai phết, là hotboy lớp mình mà”.
Ngô Bình: “Ôi vãi, cậu khen làm tớ ngượng quá!”
Từ Kiêu thở dài: “Hầy, thời này theo đuổi con gái khó quá, biết bao giờ mới có gái cua tớ nhỉ!”
Ăn bữa trưa xong, Ngô Bình về nhà một chuyến, giao một
nghìn cho mẹ.