Lam Hân Nguyệt: "Ba thế gia lớn có nền tảng thâm sâu nhưng không thể sánh với một cung hai điện được, dù sao những người sáng lập ra ba thế gia cũng là vãn bối, tu vi không bằng ba vị Đại Đạo Quân".
Ngô Bình: "Quả thật thần thổ thông thiên rất lợi hại, có đến những ba vị Đạo Quân trấn giữ".
Lam Hân Nguyệt: "Đương nhiên rồi, thần thổ thông thiên là nơi tốt nhất của Hồng Hoang, người giỏi đất thiêng đấy".
Ngô Bình: "Những khu vực mà thần thổ thông thiên chưa tìm ra như thế nào? Có nguy hiểm không?"
Lam Hân Nguyệt: "Hoàn toàn mơ hồ. Phải biết rằng khu vực mà bây giờ thần thổ thông thiên khai phá ra được là nỗ lực của tất cả mọi người trong vô số năm mới tạo nên được, trong thời gian đó thương vong vô số, trải qua vô vàn nguy hiểm. Thế nên đôi khi những điều chưa biết còn đáng sợ hơn nguy hiểm đã được biết trước rất nhiều".
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy thì gia nhập điện Hỗn Thiên".
Đúng như những gì Lam Hân Nguyệt đã phán đoán, một cung hai điện của thần thổ thông thiên đều phái người tới, mãi đến khi người của điện Hỗn Thiên tới, Lam Hân Nguyệt và Ngô Bình mới chịu ra gặp.
Người tới là một ông lão vừa trắng vừa mũm mĩm, râu tóc bạc phơ, cười khà khà trông rất vui mừng. Nhìn thấy người này, Lam Hân Nguyệt cười chào: "Hỉ trưởng lão, sao lại là ông đến vậy?"
Vị Hỉ trưởng lão này cười đáp: "Lúc quận chúa còn nhỏ, tôi từng dạy dỗ quận chúa vài ngày nên điện chủ phái tôi đến đây”.
Lam Hân Nguyệt nhìn Ngô Bình: "Chồng, lúc nhỏ Hỉ trưởng lão từng dạy em địa lý và âm nhạc".
Hỉ trưởng lão nhìn Ngô Bình, cười niềm nở: "Cậu Ngô, tôi là Hỉ Liên Thắng, là thượng trưởng lão của điện Hỗn Thiên, lần này tới là để mời cậu gia nhập vào điện Hỗn Thiên của tôi".
Ngô Bình nói: "Để Hỉ trưởng lão thất vọng rồi, tôi đã gia nhập vào Thiên Đạo Môn, sư tôn của tôi là trưởng lão nòng cốt - Tiêu Thái Tôn".
Hỉ Liên Thắng hơi ngẩn người, sau đó bật cười: "Thiên Đạo Môn chỉ là một môn phái ở đại lục Côn Luân mà thôi, tuy có nền tảng thâm hậu nhưng không thể so được với thần thổ thông thiên của chúng tôi đâu. Thần thổ thông thiên là một trong những khu vực tinh hoa nhất của đại lục Hồng Hoang, Thiên Đạo Môn không tài nào bì được với ưu thế này. Hơn nữa, việc cậu là đệ tử của Thiên Đạo Môn không hề ảnh hưởng đến việc cậu gia nhập vào thần thổ thông thiên, dù sao hai bên không có khúc mắc hay qua lại gì. Thêm vào đó, điện Hỗn Thiên của tôi rất rộng lượng, có lòng bao dung".
Lam Hân Nguyệt: "Hỉ trưởng lão, chồng tôi là tu sĩ thiên phẩm duy nhất ở Hồng Hoang. Nếu điện Hỗn Thiên muốn anh ấy gia nhập thì ít nhất phải thể hiện thành ý chứ?"
Hỉ Liên Thắng cười ha hả: "Đương nhiên phải vậy rồi. Điện chủ biết cậu Ngô là đại sư luyện đan năm sao tím nên quyết định tặng 'Thần Nông Cốc' cho cậu Ngô".
Ngô Bình hỏi: "Thần Nông Cốc là nơi nào?"
Mắt Lam Hân Nguyệt sáng hẳn lên: "Chồng, Thần Nông Cốc là một trong bảy thánh địa lớn của thần thổ thông thiên, trong đó rất nhiều di chỉ mà Thần Nông để lại, cùng với lượng lớn thần dược, bảo dược. Trong Thần Nông Cốc có rất nhiều nơi thần kỳ, đến nay vẫn chưa được phát hiện hết. Vì Hỗn Thiên Đại Đạo Quân phát hiện ra Thần Nông Cốc nên bây giờ nó là tài sản riêng của điện Hỗn Thiên".
Hỉ Liên Thắng cười nói: "Đúng vậy, thường ngày lúc chúng tôi cần dùng thảo dược sẽ phái người tới đó tìm, nhưng thường chỉ đi vòng vòng bên ngoài thôi, bên trong cực kỳ quái lạ, không ai muốn vào".
Ngô Bình tò mò: "Quái lạ thế nào?"
Hỉ Liên Thắng suy nghĩ rồi trả lời: "Đôi khi có người đi vào trong hái thuốc, bất cẩn đi quá sâu vào trong thì bỗng bị đánh một trận tả tơi. Sau đó, có vài trưởng lão Chân Tiên đi vào, kết quả là cũng bị đánh. Sau đó nữa, Đại Đạo Quân đi vào trong đó nửa ngày, lúc đi ra dặn dò tất cả mọi người, sau này không ai được đi sâu vào trong Thần Nông Cốc, chỉ có thể hái thuốc bên rìa phía ngoài thôi".
Ngô Bình cười nói: "Có Thần Nông Cốc, tôi không cách nào từ chối được".