Lúc đánh đến chiêu thứ hai trăm, chưởng pháp của Ngô Bình bỗng thay đổi, anh chưởng một chưởng lên ngực Tôn Kiến Uy.
Tôn Kiến Uy trúng một chưởng thì lập tức đơ cứng người, ngã xuống đất.
Ngô Bình thở dốc, nói: “Đã nhường rồi”.
Mấy giây sau, Tôn Kiến Uy lại đứng lên lại, nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy thắc mắc, chưởng đó quá bất ngờ, hơn nữa lại vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã đánh gục được hắn.
Nhưng thua là thua, hắn chắp tay, quay đầu rời khỏi đài thi đấu.
“Người mới thắng”.
Trên một cây cột cao nhất, phần lớn mọi người đều đang thở dài, vì họ đều cược Tôn Kiến Uy thắng. Đương nhiên, cũng có số ít người cười vì họ đã cược Ngô Bình.
Hắc Tướng quay về trụ chính không lâu thì cầm phần thưởng quay lại, hắn vô cùng phấn khởi, nói: “Chủ nhân, trừ hết mọi chi phí, còn kiếm được sáu trăm bảy mươi bảy nghìn tiền tiên”.
Ngô Bình: “Ừ, trận tiếp theo anh tiếp tục đặt tôi thắng, đổi thêm ít tiền tiên, gom cho đủ tám trăm tám mươi nghìn”.
Hắc Tướng chớp mắt: “Chủ nhân, vậy tiếp theo thách đấu ai?”
“Người xếp thứ mười của Bí Phủ”. Anh nói.
Hắc Tướng gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay”.
Màn ánh sáng lại nhanh chóng xuất hiện tên của Ngô Bình, vì lần này người anh muốn thách thức là cao thủ thứ mười trên bảng Bí Phủ, Bạch Long Tề Phi.
Hội trường lại rúng động, thực lực của Ngô Bình tương đương với cao thủ thứ năm mươi, theo lý thì thực lực kém cao thủ thứ mười rất xa, sao anh lại dám thách thức?
Tỷ lệ cược khi Ngô Bình thắng thay đổi nhiều lần, cuối cùng ổn định lại ở mức bốn chấm năm. Rõ ràng phần lớn mọi người vẫn không đánh giá cao Ngô Bình, vì dù sao thì thực lực của anh cũng chỉ mạnh hơn cao thủ thứ năm mươi một chút, so mười cao thủ thứ mười thì cách biệt quá xa, xác suất thắng gần như bằng không.
Trận này Ngô Bình cược toàn bộ tài sản, nếu anh thắng thì tiền tiên trong tay sẽ tăng lên đến hơn ba triệu sáu trăm năm mươi nghìn.
Tháng sau anh đã phải đến vũ trụ chính rồi, mà tiền dùng ở đó lại là tiền tiên, đương nhiên anh phải để dành một ít để mua thêm vật tư ở đó.
Cuối cùng Bạch Long Tề Phi cũng xuất hiện, hắn đáp xuống đài thi đấu, Ngô Bình cũng nối đuôi theo sau.
Bạch Long Tề Phi là một người đàn ông vô cùng điển trai, mặc một bộ đồ trắng, phong độ ngời ngời. Hắn vừa xuất hiện thì đã có không ít tu sĩ nữ ngước nhìn, thậm chí còn có người cao giọng gọi tên Bạch Long Tề Phi.
Hắc Tướng đã cược mạnh tay và quay lại, hắn nói: “Chủ nhân, xong trận này còn đánh nữa không?”
Ngô Bình: “Nếu tôi thách thức cao thủ số một thì anh nghĩ tỷ lệ chung độ sẽ là bao nhiêu?”
Hắc Tướng: “Chắc tầm một chung ba. Thực lực của cao thủ số một quá mạnh, từ khi anh ghi danh trên bảng thì đã không có ai lay chuyển được địa vị của hắn. Người đó là Thần Ma Linh Đào”.
Ngô Bình: “Đặt biệt hiệu là thần ma, xem ra thực lực của hắn thật sự rất mạnh. Nhưng tôi vẫn muốn thách đấu với hắn”.
Hắc Tướng: “Chủ nhân, anh là người mới đến, người mới chỉ có thể tham gia hai lần đấu võ đài trong một tháng”.
Ngô Bình ngây ra: “Chỉ có thể hai lần thôi sao?”