Các hoàng lão đều ngạc nhiên thốt lên, sau đó đều quỳ xuống: “Chúc mừng Thượng Hoàng tử, chúc mừng Thánh Hoàng tử”.
Thì ra vào thời Đại Thương, trong pháp điển có quy định rõ ràng, Hoàng tử đạt từ bậc ba trở lên thì sẽ được tôn làm Thánh Hoàng tử. Hoàng tử đạt đến trên bậc một thì được xưng là Thánh Hoàng tử. Người thời đó tin rằng một Hoàng tử như vậy sau này chắc chắn sẽ trở thành Thánh Hoàng nên được gọi là Thánh Hoàng tử.
Ngô Bình: “Nhiệm vụ thứ hai là phải nắm quyền Bát Vệ, tôi nghe nói thống lĩnh của Bát Vệ tên là Ân Thiên Giáp?”
“Ân Thiên Giáp ở đây!”, đám đông tách ra, một người đàn ông cả người mặc áo giáp đen bước ra, khí tức rất mạnh.
Ngô Bình nhìn người này, Ân Thiên Giáp này lại có tu vi Đạo Quân. Hơn nữa nền tảng tu vi của anh ta rất thâm sâu, khi còn là Địa Tiên chắc hẳn là một vị Võ Tiên Tôn bậc cao.
“Ân Thiên Giáp, làm sao để khanh chịu thần phục ta?”, anh hỏi.
Ánh mắt Ân Thiên Giáp nhìn Ngô Bình phát sáng, bao nhiêu năm nay anh ta luôn chờ một vị minh chủ xuất hiện, trong mắt anh ta các Hoàng tử, hoàng lão hiện tại chỉ là rác rưởi, không đáng nhắc đến.
Nhưng Ngô Bình trước mặt thì lại khác, đó là Hoàng tử đã thông qua kiểm tra của Đại Ngũ Quan, còn là Thánh Hoàng tử trên bậc một, chỉ có người như vậy mới xứng được Ân Thiên Giáp tận hiến.
Nhưng Ân Thiên Giáp vẫn muốn thử một chút: “Điện hạ, người là Thánh Hoàng tử, theo lý thực lực chắc là hơn hẳn thần, thần cả gan muốn mời Thánh Hoàng tử dạy bảo”.
Ngô Bình khẽ cười: “Nếu khanh thua, có phải sẽ nghe lệnh của ta không?”
Ân Thiên Giáp: “Vâng! Chỉ cần Thánh Hoàng tử có thể thẳng được một chiêu nửa thức của thần thì từ nay về sau mạng sống của thần là của Thánh Hoàng tử”.
Ngô Bình: “Được, khanh có thể ra tay rồi”.
Người xung quanh lập tức tản ra, vì dù là Thánh Hoàng tử hay Ân Thiên Giáp cũng đều là cường giả siêu cấp, một khi họ đã đánh nhau thì không phải là động tĩnh nhỏ.
Thế nhưng kỳ lạ là lúc này Ân Thiên Giáp lại chậm rãi đi về phía Ngô Bình như một người bình thường. Khi hai bên chỉ cách nhau chừng năm bước thì anh ta bỗng bay lên.
Ngô Bình nghiêng người, giơ tay ra nắm lấy cổ chân Ân Thiên Giáp rồi nhấc anh ta lên. Cả người Ân Thiên Giáp cong lại giữa không trung, đánh một quyền vào eo anh.
Eo Ngô Bình né sang một bên, một tay khác chỉ vào ngực anh ta.
Động tác của hai người không nhanh nhưng mỗi lần tiếp xúc thì có rất nhiều thế giới nhỏ lập tức tan rã, sụp đổ tại vị trí tiếp xúc. Sức mạnh này rất đáng sợ nhưng chúng lại không được phóng thích ra, đều bị hai người trấn áp.
Đánh được mười mấy chiêu, Ngô Bình cũng rất ngạc nhiên, anh thế mà cũng không dễ dàng hạ gục được người này bằng công phu anh học được ở điện đường võ thuật.
Đánh đến chiêu thứ năm mươi lăm, Ngô Bình bất ngờ đấm Ân Thiên Giáp ngã xuống đất, sau đó cưỡi lên người anh ta, cả hai tay liên tục tấn công. Bị đánh một trận liên tiếp, mũi của Ân Thiên Giáp bị đánh đến mức phun ra lửa.
Anh ta vội nói: “Điện hạ, thần nhận thua”.
Lúc này Ngô Bình mới thu lại nắm đấm, bất đắc dĩ nói: “Khanh cũng không tính là kẻ thua cuộc, mặc dù ta chiếm thế thượng phong nhưng ta không làm khanh bị thương. Thân thể ngươi dù có đánh thế nào cũng có thể chịu được nắm đấm của ta”.
Ân Thiên Giáp nói: “Thần chỉ giỏi về luyện hình nên có khả năng chịu đánh. Nhưng kỹ năng đấm quyền của điện hạ quá siêu phàm, lại còn ẩn chứa rất nhiều sức lực huyền diệu, thần đã cố gắng hết sức nhưng quả thật đánh không lại”.
Ngô Bình kéo anh ta đứng lên, hai người nhìn nhau khẽ cười, bỗng có cảm giác anh hùng gặp anh hùng.