Ngô Bình: “Đứa nhỏ này thiếu mất một hồn hai phách, thân thể sinh ra đã khiếm khuyết. Có thể sống được đã là kỳ tích rồi”.
La Đạo Nhất gật đầu: “Là tôi quá tham lam”.
Ngô Bình thấy vẻ mặt ông ấy bi thương, lại nói: “Hiện tại tôi không thể chữa trị, nhưng sau này có thể sẽ được”.
Ánh mắt La Đạo Nhất phát sáng: “Khi nào?”
Ngô Bình: “Đợi tôi trở thành Tiên Quân Đoạt Thiên thì có thể lấy được khí vận đất trời, sẽ dùng để ngưng tụ hồn phách”.
La Đạo Nhất cười nói: “Được! Tôi sẽ đợi ngày đó đến!”
Ngồi một lúc, Ngô Bình tạm biệt rời đi, lập tức quay về Chùa Đại Thiền. Ngày mai phải tranh đoạt võ lâm chí tôn rồi, anh muốn đến trước nói rõ với Quảng Tế và Liễu Duyên.
Đi đến bên ngoài chùa Đại Thiền, anh nhìn thấy Tông Huy đang đứng ở trước cửa, người này vội nói: “Sư thúc, Quảng Tuệ sư tổ vẫn đang đợi người”.
Ngô Bình gật đầu: “Biết rồi”.
Đến thiện phòng, Ngô Bình phát hiện, ba cao tăng Quảng Tuệ, Quảng Tế, Liễu Duyên đều có mặt. Ngoài ra còn có ba người đàn ông đang ngồi ngay ngắn.
Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ, đợi anh nửa ngày rồi”.
Ngô Bình trực tiếp ngồi xuống: “Đại ca, mọi người đợi tôi làm gì?”
Liễu Duyên: “Để Quảng Tuệ nói đi”.
Quảng Tuệ nói: “Ngô Long chủ. Buổi chiều tôi nhận được tin, võ lâm đại hội sẽ đổi lại tổ chức ở Thiên Kinh. Hơn nữa còn lùi lại hai ngày sau”.
Ngô Bình nhíu mày: “Không phải đã nói sẽ tổ chức ở chùa Đại Thiền rồi sao? Sao lại đổi thành Thiên Kinh rồi?”
Quảng Tuệ: “Nghe nói, vị Thánh Nhân trong kinh kia đích thân chủ trì võ lâm đại hội”.
Ngô Bình nheo mắt, nói: “Lại là người này!”
Sau đó anh hỏi Quảng Tuệ: “Bên ngoài biết thực lực của Quảng Tế và Liễu Duyên rồi sao?”
Quảng Tuệ: “Tin tức chưa từng để lộ, chắc rằng người bên ngoài không biết”.
Ngô Bình cười lạnh, anh nhìn Liễu Duyên: “Liễu Duyên, chuyện quan trọng như võ lâm đại hội này, sao có thể để người khác được hời được chứ? Tôi đề nghị anh đến Thiên Kinh một chuyến, đánh bọn họ một trận”.
Liễu Duyên cười nói: “Huynh đệ nói gì, đại ca đều tán thành”.
Quảng Tuệ nói: “Như vậy e là không thỏa đáng lắm?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Có gì không thỏa đáng? Liễu Duyên là thực lực Thiên Tiên, chùa Đại Thiền chúng ta cũng nên chặn một chút, nếu không dễ bị người khác ức hiếp. Tục ngữ có câu, một quyền tránh trăm quyền”.
Quảng Tuệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được. Vậy phải làm phiền Ngô Long chủ và Liễu Duyên sư tổ rồi”.
Liễu Duyên nhìn Quảng Tế: “Cậu đi không?”
Quảng Tế cười nói: “Tôi thì không đi đâu. Tôi biết người kia cũng có căn cơ, tốt nhất mọi người phải cẩn thận”.
Liễu Duyên: “Cậu không đi cũng không sao, phế vật như cậu đi rồi cũng uổng công”.
Quảng Tế khẽ cười, không tức giận, ông ấy vươn người đứng dậy: “Vẫn nên đi du ngoạn bên ngoài thì hơn, tôi đi trước đây”.
Ông ấy nói đi là đi, đẩy cửa đi ra, càng lúc càng xa, Quảng Tuệ nhìn bóng lưng dần xa khẽ lắc đầu, sau đó nói với ba người đàng ngồi kia: “Sau này mọi người cứ đi theo Ngô Long chủ đi”.