Ngô Bình hừ giọng, lập tức dùng dược liệu trong vườn thuốc để luyện chế đan dược. Cơ hội hiếm có, ở đây có đan dược lại có thuốc, không dùng thì uổng phí lắm.
Anh không biết bản thân của Thái Chân lão tổ đã xuất hiện trước mặt chưởng môn từ lâu. Xét ra, chưởng môn Mạc Thiên Sầu hiện nay là vãn bối của Thái Chân lão tổ, phải gọi ông ta là sư bá.
“Chẳng phải sư bá nói rằng sẽ không nhận đệ tử nữa sao ạ?”, Mạc Thiên Sầu hỏi.
Chưởng môn Thái Chân Môn Mạc Thiên Sầu trông khoảng ba mươi tuổi, để râu, rất điển trai, với ý cười nhàn nhạt trên gương mặt.
Thái Chân lão tổ hỏi: “Còn nhớ người đệ tử có thiên phú luyện đan mà ta từng nhận năm xưa không?”
Mạc Thiên Sầu hơi khựng lại, đoạn đáp: “Làm sao lại không nhớ ạ. Khi đó, anh ấy chỉ mới học bảy năm mà đã tự luyện chế được một loại đan dược. Sau đó vào năm ba mươi lăm tuổi, anh ấy đã luyện ra đan dược thượng phẩm cấp chín. Hầy, tiếc rằng người này sinh lòng phản bội, sau khi đến vũ trụ chính lại nương nhờ kẻ thù của chúng ta”, nói xong, anh ta len lén quan sát nét mặt của Thái Chân lão tổ, nhận thấy đối phương không hề nổi giận.
Thái Chân lão tổ dường như không còn để ý đến chuyện này nữa, bình thản bảo: “Đệ tử mà ta mới nhận, mạnh hơn tên súc sinh kia gấp nghìn lần!”
Mạc Thiên Sầu ngẩn người. Mạnh gấp nghìn lần?
Thái Chân lão tổ ném một viên đan dược cho anh ta: “Đan mà cậu ấy mới luyện đấy, uống thử xem”.
Mạc Thiên Sầu nhận lấy viên đan, vừa nhìn qua đã kinh ngạc thốt lên: “Độ hoàn thành rất cao, ít nhất cũng phải là thượng thượng phẩm nhỉ?”
Thái Chân lão tổ nói: “Quan trọng là đan dược này do cậu ấy sáng tạo ra ngay tại chỗ, là lần đầu tiên luyện chế, còn dùng đan dược của ta, linh dược trong vườn của ta”.
Vẻ mặt của Mạc Thiên Sầu trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta hỏi: “Ý sư bá là, lần đầu tiên cậu ấy luyện chế đan dược đã luyện ra thượng thượng phẩm ạ?”
Thái Chân lão tổ đáp: “Đúng vậy. Mà đấy là cậu ấy vừa từ bên ngoài vào đây, chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường ở nơi này. Nếu cho cậu ấy thêm vài ba ngày, chờ cậu ấy hoàn toàn khôi phục rồi, ta nghĩ tên nhóc này có thể luyện ra đan dược có phẩm chất cao cấp bảy, thậm chí cấp tám!”
Mạc Thiên Sầu hỏi: “Nghĩa là trình độ luyện đan hiện nay của cậu ấy đã không hề kém cạnh kẻ phản bội kia?”
Thái Chân lão tổ cười khẩy: “Chỉ cần ta bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, vượt qua kẻ đó là chuyện rất dễ dàng”.
“Tốt, tốt quá rồi!”, Mạc Thiên Sầu cả mừng, xoa xoa tay: “Sư bá, con muốn đi gặp vị sư đệ này”.
Thái Chân lão tổ xua tay: “Tạm thời đừng gặp. Bây giờ ta muốn áp chế cậu ấy một chút để cậu ấy không kiêu ngạo”.
Mạc Thiên Sầu chớp mắt: “Sư bá, trấn áp như thế nào ạ?”
“Phải để cậu ấy cảm thấy bản thân không có gì tài giỏi”, Thái Chân lão tổ lãnh đạm nói, “Khoan đưa tài nguyên, để cậu ấy tự ra ngoài tìm tòi”.
Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá không sợ cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài sao?”
Thái Chân lão tổ cười bảo: “Cậu ấy từ một vũ trụ cấp thấp đi từng bước đến đây đấy. Người như vậy làm sao lại sợ cọ xát bên ngoài kia chứ?”
Mạc Thiên Sầu há hốc: “Cậu ấy đến từ vũ trụ cấp thấp sao ạ?”
Thái Chân lão tổ gật đầu: “Mà còn là vũ trụ Chấn Đán. Nơi đó vô cùng kỳ lạ, thành tựu tương lai của tên nhóc này chắc chắn sẽ vô cùng đáng sợ. Nhận nó làm đệ tử có lẽ là vinh hạnh lớn nhất đời ta!”
Mạc Thiên Sầu hỏi: “Có lẽ sư đệ đã từ vùng lạ Trăng Đỏ tìm đến nơi này nhỉ?”