Ngô Bình: “Trả lại một nửa? Chỉ vì câu nói của anh sao?”
Cát Lập sầm mặt, nói: “Vậy là anh không nể mặt tôi rồi?”
Ngô Bình: “Đối với tôi thể diện của anh không đáng tiền”.
“Anh!”, Cát Lập giận đến tái mặt.
Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm rồi lạnh lùng nói: “Anh tưởng đâu có một ông bố cảnh giới thần thông là ngon lắm sao?”. Cậu nói xong thì giơ huy hiệu của mình ra.
Cát Lập là người có kiến thức, nhìn thấy huy hiệu thì giật mình, thốt lên kinh ngạc: “Anh là…”
Ngô Bình cất huy hiệu vào, bình thản nói: “Ông bố đó của anh tên gì? Nói tôi nghe thử. Lúc về tôi nhờ sư tôn của tôi hỏi xem ông ta đã dạy dỗ con cái kiểu gì”.
Cát Lập hoảng sợ, thực ra anh ta đâu phải là con riêng của tu sĩ thần thông nào đâu, bố anh ta chỉ là quản sự bên cạnh tu sĩ thần thông, mặc dù có chút thực quyền nhưng cũng không phải là nhân vật lợi hại gì. Thân phận của ông ta đương nhiên không dám đắc tội với đệ tử tông lớn như Ngô Bình rồi.
Cát Lập đảo mắt, cười “haha” rồi nói: “Cậu Ngô, lúc nãy tôi đùa thôi. Hàn Chí Cao thua là đáng đời”.
Ngô Bình hừm một tiếng: “Đùa hả? Tôi cho phép anh đùa với tôi chưa?”
Cát Lập nhột ý, cười hòa, nói: “Cậu Ngô, lúc nãy tôi đã lỗ mãng, nếu anh không vui thì cứ tát tôi một bạt tai cho hả giận”.
“Cút”. Ngô Bình chau mày.
“Được, tôi cút ngay đây”. Cát Lập đó không nói thêm câu nào, quay đầu là bỏ chạy ngay.
Hồ Dật Chi thấy Cát Lập có chỗ dựa lớn như thế mà cũng sợ tới bỏ chạy thì giật mình, anh ta lập tức suy ngẫm về thân phận của Ngô Bình. Lúc nãy anh ta vẫn chưa nhìn rõ huy hiệu đó, vì vậy vẫn chưa biết được lai lịch của Ngô Bình.
Ngô Bình thấy càng ngày càng có nhiều người đến làm quen thì hơi mệt mỏi nên chào Hồ Dật Chi một tiếng rồi dắt Hàn Băng Nghiên rời khỏi khách sạn.
Lúc hai người họ về đến nhà họ Hàn thì Hàn Chí Thành đang đợi họ. Sau khi được Ngô Bình điều trị, vết thương trên người ông ấy đã đỡ được một nửa.
“Băng Nghiên, Tiểu Ngô, dạ tiệc thế nào hả?”. Ông ấy cười, hỏi.
Hàn Băng Nghiên vội nói: “Bố, anh Bình đã giúp bố trút được giận rồi”. Sau đó cô ta kể lại chuyện Hàn Chí Cao thua bài.
“Gì cơ? Gần chục tỷ hả?”, Hàn Chí Thành bất ngờ xuýt xoa.
Ngô Bình: “Chú Hàn, bây giờ Hàn Chí Cao không còn tiền thì chỉ là một con chó không nhà thôi. Ngày mai chú hãy dạy cho ông ta một bài học”.
Hàn Chí Thành gật đầu: “Ừ, con người này quá độc ác, chú không thể tha cho ông ta”.
Ngô Bình ngồi lại nhà họ Hàn một lúc rồi đến chỗ Nghiêm Lãnh Thạch.
Lúc này Nghiêm Lãnh Thạch đã chuyển toàn bộ tiền thắng cược của Ngô Bình vào mấy tài khoản của công ty.
Ngô Bình phát hiện số lượng nhân viên nhà họ Hàn tăng lên rất nhiều, xem ra sau khi nuốt chửng địa bàn nhà họ Vương, ông ta không thể không tuyển thêm người.
“Cậu chủ, nhà họ Vương đã tiêu đời rồi, sau này địa bàn nhà họ Vương sẽ do tôi quản lý”.
Ngô Bình: “Nói vậy là bây giờ ông đã là người có quyền lực lớn nhất ở Trung Châu rồi?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tất cả đều là của cậu chủ, tôi chỉ dốc sức vì cậu thôi”.
Ngô Bình: “Ông Nghiêm, ông phải cho người giám sát phía công ty cho thuê , tôi không có thời gian để mắt đến”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong rồi”.
“Mấy ngày này tôi có việc cần xử lý, nếu không có việc quan trọng thì ông không cần phải tìm tôi, tự quyết định là được rồi. Còn nữa, bên phía nhà họ Cổ, tôi đã đưa tiền cho họ rồi, ông có chuyện gì thì cứ liên hệ với Cổ Linh Đàm, ông ta sẽ toàn lực giúp đỡ ông”.