Đường Thiên Hạc bật cười nói: “Nếu tôi không phải Đường Thiên Hạc thì là ai chứ?”
Ngô Bình: “Ông là ai thì tự ông rõ”.
Đường Thiên Hạc nâng chén rượu lên uống rồi nói: “Rượu nhân gian đúng là ngon thật!”
Ngô Bình híp mắt nói: “Rượu nhân gian? Ông đến từ Tiên Giới ư?”
Đường Thiên Hạc: “Tiên Giới? Làm gì có, nếu tôi ở Tiên Giới thì sao phải che giấu thân phận của mình?”
Ngô Bình: “Rốt cuộc ông là ai?”
Đường Thiên Hạc thở dài nói: “Xem ra không giấu được nữa rồi. Được, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ông ấy đặt chén rượu xuống, ngay sau đó khí tức đã thay đổi, một luồng áp lực khủng khiếp khiến Ngô Bình gần như không thể thở được. Không khí ở xung quanh dường như cũng đông cứng lại, bầu trời tối đi, đến côn trùng cũng ngừng kêu.
Ngô Bình híp mắt lại, anh thấy luồng khí tức này rất quen thuộc, nó giống của Đế Tân, vậy thì Đường Thiên Hạc chính là một tà ma!
“Cậu có biết địa phủ không?”, ông ta hỏi.
Ngô Bình: “Có, ông là người của địa phủ à?”
Người kia: “Truyền thuyết của nhân gian kể địa phủ có mấy loại người, cậu có biết không?”
Ngô Bình: “Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa?”
Ông ta cười lớn nói: “Đó chỉ là thuộc hạ của tôi thôi”.
Ngô Bình: “Ông là phán quan?”
Ông ta hừ nói: “Cậu không thể đoán cao hơn được à?”
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Ông là diêm vương ư?”
Người kia thở dài rồi nói: “Đúng, tôi chính là diêm vương trong truyền thuyết đây, tuy nhiên chỉ là một hoá thân thôi”.
Ngô Bình chợt hiểu ra, âm phủ mà người này nói chính là một nơi trong truyền thuyết, chứ không phải tổ chức tà ma có tên là Địa Phủ.
Anh vô cùng chấn động nói: “Âm phủ chỉ có trong truyền thuyết thôi mà? Lẽ nào có thật ư?”
Anh đã đọc rất nhiều sách cổ, bên trong không có ghi chép về địa phủ, vì thế anh tưởng đó chỉ là truyền thuyết nhân gian mà thôi.
“Đường Thiên Hạc” nhìn anh rồi hỏi: “Cậu nghĩ ông trời có tồn tại không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tồn tại trong tim mỗi người”.
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Đúng, ai cũng có một tín ngưỡng và tin ông trời là có thật. Cùng lẽ đó, Tây Lan Giáo và Tây Phương Giáo cũng có thần linh của mình, họ cũng tin thần của mình là có thật”.
Ngô Bình đã hiểu ý của ông ta: “Cho nên âm phủ cũng tồn tại ư?”
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Người tin âm phủ có tồn tại thì ở thế giới nào cũng có, mà một khi đã có nhiều người tin một thứ gì đó tồn tại thì nó sữ xuất hiện thật. Vì thế, bỗng dưng có một ngày âm phủ xuất hiện, mà diêm vương là tôi đây cũng thế”.