“Ông Thần, ông hỏi Đông Hoàng xem nó có cách nào giải Hắc Thiên Tuyệt Mệnh chú không? Nếu có thì lập tức cầm thứ đó đến bảo vệ ông nội tôi. Ông phải nhanh lên!”
Tính cách Thần Chiếu rất đặc biệt. Càng gặp chuyện lớn thì ông ấy càng bình tĩnh. Ông ấy đáp: “Vâng, chủ nhân. Tôi sẽ tới trong vòng mười phút”.
Tu luyện đến cảnh giới chân nhân thì đương nhiên là có khả năng dịch chuyển tức thời.
Thần Chiếu không cúp điện thoại mà đi tới trước mặt Đông Hoàng, lặp lại câu hỏi của Ngô Bình.
Đông Hoàng biết tình hình cấp bách nên đi về ổ của nó. Khi trở lại, nó đang ngoạm một hình nhân nhỏ làm bằng da thú, bên trên chi chít những bùa.
Thần Chiếu là Địa Tiên nên nhìn một lát là hiểu cách dùng.
Một giây sau, ông ấy vút lên không trung rồi phóng đi như điện xẹt. Khi đi qua Đông Hồ, ông ấy dừng lại chốc lát rồi nói với Lý Dư: “Lúc tôi không có nhà nhớ trông nhà cẩn thận!”
Lý Dư gật đầu, nó lắc mình một cái rồi biến thành một con rắn có hai chân dài chừng nửa mét, bơi theo đường ống nước của thành phố đến nhà Ngô Bình.
Từ dưới đường ống nước, chú rắn nhỏ bò lên bờ, sau đó bò lên trên cây hoè.
Lúc bò lên cây hoè xong, chú rắn yên lặng không động đậy, quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác. Một khi kẻ thù tới, chắc chắn chú sẽ phát hiện ra ngay.
Đột nhiên trong đầu chú rắn vang lên một giọng nữ: “Yêu nghiệt phương nào dám đến nhà ta tác oai tác quái đây?”
Đối phương rõ ràng yếu hơn nhưng lại dám nói giọng khinh thường Lý Dư như vậy.
Lý Dư đang định đáp trả vài lời cay đắng thì đột nhiên nảy số, hỏi lại: “Ta nghe lệnh chủ nhân đến trông nhà. Cái cây thành tinh kia, mi cũng được chủ nhân nuôi sao?”
Cây hoè cũng sững lại: “Thế mi cũng được chủ nhân nuôi à?”
Lý Dư kiêu hãnh đáp: “Còn ai trồng khoai đất này. Chủ nhân nói sẽ giúp ta hóa thành rồng kìa”.
Cây hòe: "Thế thì mi cũng giỏi đấy".
Trong một diễn biến khác, Ngô Bình sau khi thông báo cho Thần Chiếu thì cất điện thoại đi. Anh tin Thần Chiếu sẽ không khiến anh thất vọng.
“Vốn tôi còn kiêng dè vì nghĩ rằng ông cụ Quách có ơn với ông nội tôi. Nhưng giờ xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi. Từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ dùng mọi cách có thể để huỷ diệt nhà họ Quách các người!”
Quách Ích cười lạnh nói: “Mày mà cũng đòi ư?”
Ngô Bình rành mạch đáp: “Đúng thế!”
Một ông lão đứng sau lưng Quách Ích giơ tay bắn một đạo phù ra, cùng lúc đó hai cao thủ cấp Võ Vương cũng tấn công Ngô Bình từ hai phía.
Phù ấn kia hoá thành một tia sáng đen to như con bò, sau đó đáp xuống người Ngô Bình.
Ngay khi bị tia sáng đó chiếu xuống người, Ngô Bình cảm thấy tứ chi của mình tê rần, nhưng cảm giác ấy biến mất rất nhanh. Ở thắt lưng của anh có một miếng ngọc bội Song Long, nó chính là