Ngô Bình: “Đó là do tôi chưa muốn luyện, nếu không thì cả hai mươi hai món tôi đều có thể biết hết”.
Mấy người đó không tin, một người đàn ông áo xanh cười khẩy, nói: “Đừng bốc phét nữa, cậu hãy biểu diễn những gì cậu học được đi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải các anh muốn dùng cổ pháp gì đó để kiểm tra sao?Tôi học được bao nhiêu loại không liên quan đến các anh, hoàn thành bài kiểm tra trước đã”.
Mấy người đó nhìn nhau, người đàn ông áo vàng nói: “Kiểm tra bằng cổ pháp đầy rủi ro, cậu chắc chắn muốn thử chứ?”
Ngô Bình: “Không sao, nếu không có bản lĩnh thì tôi đã không đến”.
Người đàn ông áo vàng gật đầu: “OK, bây giờ tôi sẽ cho mọi người biết cái gì là kiểm tra bằng cổ pháp. Bút ký Liên Sơn chỉ ghi chép một phần truyền thừa của tổ sư, sau đó tổ sư lại gặp được kỳ ngộ khác, có được bảy bảo kính, trên mỗi bảo kính đều có một đoạn hình ảnh lưu lại, tổng cộng có bảy phần. Sau khi xem xong bảy đoạn hình ảnh này, ít nhất cậu phải học được một trong số đó thì mới có thể qua”.
Chu Kỳ Phu nói: “Ngô Bình, không thể xem nhẹ mấy đoạn hình ảnh lưu đó đâu, nghe nói năm xưa tổ sư chỉ lĩnh hội được bốn đoạn thôi, nhưng cũng vì vậy mà bị thương. Sau đó, những người lĩnh hội được lưu ảnh không bị thương nặng thì cũng bị thương nhẹ”.
Ngô Bình: “Lão quán chủ yên tâm, tôi sẽ không sao đâu”.
Sau đó, cậu hỏi: “Các anh đã đem bảy bảo kính đó đến rồi sao?”
Người đàn ông áo vàng vung tay, một cánh cửa liền xuất hiện trên mặt đất, cánh cửa cao hai mét, rộng một mét, bên trong có ánh sáng màu tím cuồn cuộn.
“Vào trong thì sẽ nhìn thấy bảy bảo kính, có điều chỉ có thời gian mười lăm phút, trong vòng mười lăm phút, bất luận cậu có học được gì không thì cũng bắt buộc phải ra ngoài”.
Ngô Bình: “Làm sao để xác nhận tôi đã lĩnh hội được thứ trên bảo kính?” Ngô Bình hỏi anh ta.
“Rất đơn giản, sau khi lĩnh hội được nội dung trên bảo kính, sẽ có dấu ấn được để lại trên người cậu, nó sẽ không biến mất trong vòng ba ngày”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok”. Cậu nói xong thì đi về phía cánh cửa.
Người đàn ông áo xanh chặn cậu lại, bình thản nói: “Bảo kính là vật chí bảo của Liên Sơn Tông, tôi phải thử xem cậu có thật sự có tư cách tham gia không”.
Ngô Bình cười như không cười, hỏi: “Anh muốn thử thế nào?”
Người đàn ông áo xanh bình thản nói: “Nếu cậu có thể tiếp được một chiêu của tôi thì tôi sẽ để cậu đi”.
Ngô Bình nheo mắt: “Anh cứ việc ra tay”.
“Hây”.
Người đàn ông áo xanh đột ngột đấm ra một đấm, đấm mới được nửa đường thì đã có quyền ảnh đập lên người Ngô Bình. Nhưng chuyện kỳ lạ là sau khi quyền ảnh đánh lên người Ngô Bình, cậu dường như chẳng có phản ứng gì. Ngược lại, ngực của người đàn ông áo xanh bỗng lõm vào trong, sau đó anh ta hừm lên khó chịu và ngã xuống đất.
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh chỉ có chút bản lĩnh đó mà cũng dám thử tôi sao?” Cậu nói dứt lời thì sải bước tiến vào bên trong cánh cửa.
Mấy người còn lại vừa kinh ngạc vừa tức giận, một cô gái liền đỡ người đàn ông áo xanh lên, hỏi: “Lệ sư huynh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu, sắc mặt tái mét, thất thần nói: “Thực lực của người này mạnh thật, xem ra cậu ta không nói láo”.
Cô gái đó mặc bộ váy màu đỏ, ngạc nhiên nói: “Nếu như cậu ta thật sự lĩnh hội được mười bốn loại võ học thì chẳng phải sẽ trở thành đệ tử tinh anh thứ ba sao?”
Chu Kỳ Phu bình thản nói: “Nếu Ngô Bình có thể lĩnh hội được truyền thừa trên bảo kính thì không chỉ đơn giản là đệ tử tinh anh đâu”.