Ngô Bình hừ nói: “Được đấy, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này”.
Lâm Bạch: “Chủ nhiệm, cuối tuần này sứ đoàn của họ sẽ tới”.
Ngô Bình: “Các anh chuẩn bị trước đi”.
Lâm Bạch: “Vâng”.
Nói rồi, Lâm Bạch rời đi, còn Ngô Bình thì trầm tư suy nghĩ, nhắc đến chuyện tìm khi báu thì có ai hơn anh được chứ?
Sau khi suy nghĩ một lát, Ngô Bình lấy laptop ra rồi gọi video với Đoàn Long.
Lúc này, Đoàn Long đang ngâm mình trong một cái thùng gỗ lớn, bên trong đều là nước thuốc, anh ta cười nói: “Cậu biết nhiệm vụ rồi à?”
Ngô Bình: “Anh Long, em muốn biết nhiều hơn về vụ kho báu của người Nhật”.
Đoàn Long hỏi: “Sao, cậu có hứng thú với kho báu ấy à?”
Ngô Bình: “Em nghe nói ngày xưa, Nhật Bản đã chiếm được nhiều của cải của các nước, nhất là nước Viêm Long ta. Nếu có thể tìm được kho báu thì quá tốt còn gì”.
Đoàn Long gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhưng sự thật là người của chúng ta đã tìm không biết bao nhiêu lần, nhưng mãi chẳng có thu hoạch gì nên anh cũng không quá trông chờ nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Cứ thử đi, nhỡ em gặp may thì sao”.
Đoàn Long ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, anh sẽ bảo người gửi tin tình báo cho cậu”.
Ngô Bình tắt cuộc gọi video, ngay sau đó anh đã nhận được tin tình báo, anh đọc một lát thì hai mắt như đã phát sáng.
Đây là những văn kiện cơ mật lấy được từ hoàng thất của Nhật, trong đó có nhắc tới của cải mà Nhật Bản cướp được của Viêm Long, sau đó được cất giấu ở hai nơi, một trong số đó là nơi mà Ngô Bình từng điều tra.
Theo tài liệu này thì của cải chủ yếu là vàng, bạc, đồ đồng và đá quý. Quân đội Nhật có người chuyên phụ trách mảng này. Song, đồ đều được cất ở kho, chưa kịp chuyển đi thì Nhật đã thất bại rồi.
Các lãnh đạo cấp cao của Nhật sợ Viêm Long sẽ phát hiện ra nên đã bí mật giấu đồ trong núi sâu, chờ thời cơ thích hợp sẽ lén mang về nước. Nhưng người tính không bằng trời tính, tất cả người phụ trách việc đó đều đã biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Theo thống kê thì kho báu ấy có giá trị rất cao, thậm chí lên tới hàng nghìn tỷ.
Trong lúc Ngô Bình đang đọc tài liệu thì cái kén trùng rung lên, một lát sau, kén vỡ ra, một con trùng trắng muốt béo tròn bò ra ngoài.
Nó bật người trên mặt bàn rồi nhảy lên vai Ngô Bình, sau đó lăn lộn trên bả vai anh.
Ngô Bình lấy nó xuống rồi cười nói: “Tiểu Thần, mày lột xác thành công rồi à?”
Tiểu Thần phát ra một ý thức rất rõ ràng rằng nó đã lột xác thành công, bây giờ đã siêu hơn lúc trước rất nhiều! Hơn nữa, nó đã tích được thần năng cấp cao hơn trong cơ thể nên muốn chia sẻ với Ngô Bình.