Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mắt của Tử Thanh. Người này chính là Ngô Bình, anh lấy ra một viên đan dược và cười nói: “Chị Tử Thanh uống viên thuốc này xong, chút kiếm khí này hoàn toàn không là thứ gì cả!”
Tử Thanh Thánh Hoàng nhận đan được, đôi mắt đẹp vừa hiện lên sự ngạc nhiên và vui sướng: “Đan dược này là gì? Khí tức của nó còn mạnh hơn cả ta!”
Ngô Bình: “Viên đan dược này do cậu tình cờ lấy được, tạm thời gọi nó là Tạo Hóa Đan”.
Lúc này, Tử Thanh Thánh Hoàng đã uống Tạo Hóa Đan. Một lát sau, khí tức quanh cơ thể của cô ấy lập tức bắn ra mạnh đến đáng sợ hóa thành một đường cầu vồng, phóng thẳng lên trời.
Trên không trung của Tử Kinh, Tử Thanh Thánh Hoàng hóa thành bóng ảo cao mười vạn, khí tức Vô Thượng trong cơ thể bắn ra, vết thương trên mi tâm của cô ấy nhanh chóng khép lại. Sau đó, một kiếm khí trong cơ thể của cô ấy nổ tung, nhưng thoắt cái lại tắt lịm và không còn gây tổn hại được nữa.
Trong khi Tử Thanh Thánh Hoàng hô hấp, đất trời chuyển máu, khí tức nâng cao lên một bước. Cô ấy có thể cảm nhận được, bản thân nhẹ nhàng đột phá lên Thánh Hoàng Nhị Cảnh!
Thoáng chốc, Tử Thanh Thánh Hoàng quay lại nội cung của mình, mỉm cười nói với Ngô Bình: “Cậu lại cứu ta một mạng nữa rồi”.
Ngô Bình chớp mắt vài lần, nói: “Chị Tử Thanh không biết, trước kia Đan Tổ còn muốn sử dụng viên thuốc này để thăng cấp lên trên Thánh Hoàng nữa đấy. Nhưng hôm nay viên thuốc này đã có tác dụng mạnh hơn trước đó, tương lai chắc chắn chị Tử Thanh có thể đột phá”.
Tử Thanh Thánh Hoàng cười nói: “Ta có thể cảm giác được sự thay đổi của cơ thể mình, đoán chừng trong một năm nữa, chắc chắn ta có thể đạt đến Thánh Hoàng Tam Cảnh rồi”.
Trước đó, Ngô Bình đã dùng sức mạnh của mình luyện đan nên cơ thể đã tổn hại rất nhiều. Hiện tại, anh nhìn thấy Tử Thanh đã an toàn rồi, mới thở dài nhẹ nhõm cong môi nói: “Ta đi ngủ một giấc đây chị Tử Thanh, bây giờ ta mệt quá rồi”.
Tử Thanh Thánh Hoàng xoa mặt anh, bảo anh nằm lên chân mình, dịu dàng nói: “Cậu cứ ngủ ở đây đi”.
Ngô Bình đã rất mệt rồi, anh cười đáp rồi mi mắt cứ thế đóng lại rồi rơi vào giấc ngủ say.
Anh vừa ngủ một giấc, đã mất ba ngày ba đêm. Lúc anh tỉnh dậy, đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng. Anh mở mắt ra, đập vào mắt chính là Tử Thanh đã mỉm cười nhìn mình.
Anh duỗi thẳng lưng đã uể oải, nhân cơ hội xung quanh không có ai, lại thò tay vào trong quần áo của Tử Thanh Thánh Hoàng.
Tử Thanh Thánh Hoàng gằn giọng hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Ngô Bình gằn lại: “Chị Tử Thanh! Chị đừng cho là không biết, đêm hôm đó chúng ta chưa từng chung giường”.
Gương mặt của Tử Thanh Thánh Hoàng hốt hoảng trắng bệch ra, nhưng vẫn để mặc anh muốn làm gì thì làm. Một lát sau, Ngô Bình lại càng muốn đòi hỏi nhiều hơn, đè Thánh Hoàng trên giường.
Sau cuộc vui, Tử Thanh thở hồng hộc trong ngực của anh. Anh lấy ra một viên Hiền Vương Đan, cười nói: “Chị Tử Thanh, ta đã luyện ra Hiền Vương Đan rồi. Mấy ngày qua, ta cũng luyện số lượng rất nhiều. Có nó rồi, chị Tử Thanh có thể ngưng tụ nhân tâm”.
Tử Thanh nhẹ nhàng gõ lên đầu anh nói: “Ta không ngờ cậu lại luyện ra nhanh như thế”.
Ngô Bình: “Trước đó, ta luyện chế ra Thánh Kiếp Đan nên có thể tăng cao tỷ lệ thành công của Thánh Kiếp. Nhưng mà, nó chỉ phụ trợ cho công lực thôi”.
Tử Thanh nói: “Đúng thế, ngưỡng cửa giữa Hiền Vương với Thánh Nhân quá cao. Bình thường thì hơn ba ngàn Nhân Vương mới sinh ra một Thánh Nhân, mà Thánh Nhân mới chỉ là người có chiến lực quan trọng nhất trong Nhân tộc, tương đương với cường giả cấp Bán Bộ Hỗn Độn”.
Ngô Bình: “Đúng thế, nên ta muốn luyện chế ra Bộ Thánh Đan để tăng tỉ lệ thành công từ Thánh Nhân thăng chức lên Hiền Vương”.
Tử Thanh là Thánh Hoàng, cũng phải ngạc nhiên về điều này: “Có đan dược như thế sao?”
Ngô Bình: “Trong phương thuốc cổ có nhắc đến, cộng vào đó ta còn lấy dược từ Đan Tổ ra nhận được sự hướng dẫn. Ông ta có thể luyện chế ra được Hỗn Độn Thần Đan, nên ta cũng có được hướng dẫn rõ ràng hơn”.
Tử Thanh nói: “Nếu cậu có thể luyện ra Bộ Thánh Đan, thì Nhân tộc chúng ta sẽ quật khởi trong vòng ba năm đến!”
Ngô Bình: “Ta sẽ dốc toàn lực để điều chế”.