Ngô Bình: “Ông nói đúng. Tôi cũng chỉ là muốn ra ngoài xem sao”.
Tôn Lương Tài nói: “Mặc dù giữa các khu vực cũng có đường sá, nhưng nhất định phải có người hộ tống mới được. Nhưng trấn nhỏ của chúng ta không có người hộ tống, chỉ có thể tự mình mạo hiểm, vì vậy về cơ bản là không thể ra ngoài, đều phải đợi thương nhân nơi khác đi qua, sau đó trao đổi một số hàng hóa với họ”.
Ngô Bình: “Vải vóc của ông chủ Tôn trao đổi như thế này sao?”
Tôn Lương Tài cười nói: “Đúng vậy. Nhưng mà làm vậy thì tiền kiếm được ít lắm, dù sao người ta cũng là phía chủ động, họ muốn ra giá như nào, chúng ta cũng nghe theo. Tôi nghe nói, giá cả vải vóc ở bên ngoài chỉ bằng một phần mười ở chỗ chúng ta. Mà sản phẩm đặc biệt phía chúng ta bán ra bên ngoài, giá cả cũng có thể tăng lên mười lần. Ôi, thật ghen tị với những thương nhân đi khắp bốn phương, thực lực của họ lớn mạnh, có thể đối đầu với quái vật ở bên ngoài!”
Ngô Bình: “Ông chủ Tôn hiểu bao nhiêu về những quái vật ở bên ngoài?”
Tôn Lương Tài dừng lại một lát: “Từng nghe thương nhân qua đường nhắc đến vài lần. Quái vật ở bên ngoài đủ các loại, có quái vật do người biến thành, cũng có quái vật do động vật biến thành, thậm chí còn có quái vật do thực vật và đồ vật biến thành, tóm lại loại gì cũng có. Thực lực của những quái vật đó rất mạnh, người hộ tống cũng cố gắng tránh đi, thông thường họ không muốn phát sinh xung đột với bọn chúng”.
Đương nhiên những thứ mà Tôn Lương Tài biết cũng có hạn, Ngô Bình nghĩ nếu như qua chỗ ông Hoàng thì sẽ hỏi kỹ ông ta.
Ăn cơm xong, Tôn Lương Tài nói chiều mới đến nhà ông Hoàng, Ngô Bình bèn nói ra ngoài một chuyến. Anh đến quầy thuốc lấy mấy loại thuốc, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, quay lại chỗ ở.
Lần này trở về, anh phải cảm ơn Dịch Hiểu Nguyệt. Nếu không phải là cô gái tốt bụng này, anh đã chết cóng trên đường rồi.
Trước đây Trương Phúc Toàn là tá điền của nhà họ Dịch, vì vậy khi anh ta xuất hiện ở cửa, mấy tên canh cổng đều rất ngạc nhiên. Trương Phúc Toàn đổi một quần áo mới, rửa mặt gội đầu, dường như biến thành một người khác, đặc biệt là khí chất của anh ta, khác rất nhiều so với bộ dạng rụt rè trước đây.
Ngô Bình đưa cho mỗi tên canh cổng vài đồng tiền đồng, anh cười nói: “Tôi vào tìm Tứ tiểu thư”.
Hai tên này nhận lấy tiền, cười hỏi: “Phúc Toàn, cậu nhặt được tiền sao? Với lại cậu tìm Tứ tiểu thư có chuyện gì?”
Ngô Bình: “Tứ tiểu thư nhờ tôi giúp cô ấy mang ít thuốc nên tôi mang qua đây”.
Hai tên này cũng không làm khó, hỏi vài câu rồi cho anh vào trong.
Anh đi thẳng đến trước cửa phòng của Tứ tiểu thư rồi gõ cửa, cửa mở ra, người mở cửa chính là Dịch Hiểu Nguyệt. Khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ngô Bình thì không khỏi sửng sốt.
“Phúc Toàn?”
Ngô Bình cười nói: “Tứ tiểu thư, tôi đến cảm ơn cô. Mấy loại thuốc này có thể chữa khỏi vết thương trên mặt cô”.
Ngô Bình gật đầu: “Vào phòng rồi nói”.
Hai người vào phòng, Ngô Bình đích thân sắc thuốc, sau đó anh dùng bột mì... và nước thuốc, chế ra một loại thuốc cao dạng nhão, bôi lên mặt của Tứ tiểu thư.