Ông ăn xin nhìn thấy tấm lệnh bài thì vội nói: “Đây là?”
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử cuối cùng ở Hạ Giới mà tiên điện Thiên Võ thu nhận, ông về bảo với Lý Thanh Đế là giờ có hai lựa chọn, một là hợp tác với tôi, hai là cút!”
Ngô Bình đã biết tiên điện Thiên Võ là một nơi như thế nào thông qua nhóm chat của Thiên Kiêu Bảo Sách. Người ở nhóm đều là thiên tài, lực chiến đấu rất mạnh, nhưng đến Chân Tiên cũng không dám vớ vẩn với tiên điện Thiên Võ.
Hơn nữa đệ tử của tiên điện Thiên Võ luôn rất hống hách và khoa trương, không màng đạo lý, chỉ có đọ nắm đấm! Ngô Bình làm vậy cũng coi như truyền thừa tính cách từ nơi này.
Ông ăn xin ngẩn ra rồi thở dài nói: “Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời đến Lý Thanh Đế”.
Ngô Bình: “Ông tên gì?”
Ông ăn xin đã ngoan hơn hẳn, sau đó lễ phép đáp: “Tôi là Lý Sĩ Thành, là người trong giang hồ, biết một chút về bói toán”.
Ngô Bình cười nói: “Ông biết reo quẻ ư? Hay đấy, reo cho tôi một quẻ xem nào”.
Lý Sĩ Thành vội xua tay nói: “Thôi, tôi không dám!”
Lý Sĩ Thành vừa đi không lâu thì lại có một người thanh niên đến chào Ngô Bình. Người này mặc đồ màu xanh, khoảng 20 tuổi, khí chất rất phi phàm.
Khi hai người đứng một chỗ, Ngô Bình có thể dễ dàng cảm nhận được luồng khí tức Nhân Vương của người đó! Nhưng khí tức của Ngô Bình còn mạnh hơn người thanh niên, người này mới đột phá lên Nhân Vương, trong khi Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Vương viên mãn rồi.
Người này chính là Lý Thanh Đế, anh ta ngạc nhiên nói: “Anh cũng ở cảnh giới Nhân Tiên rồi ư!”
Ngô Bình: “Mời ngồi!”
Hai người ngồi đối diện nhau, sau đó cùng quan sát người kia.
Ngô Bình mở lời trước: “Lý Thanh Đế, tại sao anh muốn làm tông chủ?”
Lý Thanh Đế: “Tôi là tán tu nên muốn tìm một chỗ dựa. Vì thế tôi phải là tông chủ thì mới gia nhập tiên giáo Thái Thanh được”.
Ngô Bình: “Anh là Nhân Vương thì chứng tỏ rất mạnh, kiểu gì các thế lực lớn chẳng mời chào”.
Lý Thanh Đế lắc đầu: “Khác nhau chứ, tôi đã mở huyết mạch của Lý Thị, chỉ cần vào được tiên giáo Thái Thanh thì tôi có thể nhận được truyền thừa vô thượng của lão quân. Các thế lực khác đều coi trọng xuất thân, dù tôi có giỏi đến mấy thì cũng không thể bì với thiên kiêu của họ được”.
Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Lý Thanh Đế: “Nhưng bây giờ tôi quyết định từ bỏ”.
Ngô Bình: “Hả? Vì tôi có xuất thân từ tiên điện Thiên Võ ư?”
Lý Thanh Đế cười nói: “Đương nhiên là không, tuy tiên điện Thiên Võ lợi hại thật đấy, nhưng tôi không sợ đâu. Tôi bỏ cuộc vì anh mạnh hơn tôi. Tiềm lực của anh cũng lớn hơn tôi, Lý Thị có một nhân tài như anh xuất hiện, tôi cũng thấy vinh hạnh”.
Ngô Bình: “Anh không muốn gia nhập tiên giáo Thái Thanh nữa à?”
Lý Thanh Đế: “Muốn vào đó cũng không nhất thiết phải trở thành tông chủ, tôi chỉ cần thi triển thực lực Nhân Vương của mình thì cũng có thể được nhận, chỉ là trình tự sẽ hơi rắc rối một chút”.
Ngô Bình: “Lợi ích khi trở thành tông chủ đâu chỉ có vậy”.
Lý Thanh Đế: “Sao cơ?”
Ngô Bình: “Linh khí ở Hạ Giới đang hồi phục, không gian gập mở ra, nếu có thể trở thành tông chủ của Lý Thị thì chẳng khác nào có thêm 100 triệu người ủng hộ sau lưng mình, tôi sẽ có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia với họ”.
Lý Thanh Đế: “Có thêm nhiều người ủng hộ thì sao nào?”
Ngô Bình: “Có thêm sự ủng hộ của họ, sau đó tôi thành thần tiên thì anh nghĩ tôi sẽ mạnh đến đâu?”
Lý Thanh Đế ngẩn ra: “Sư phụ tôi là thần tiên, nhưng chưa từng nhận được đến chục triệu người nhang khói ủng hộ”.