Cả hai tán gẫu câu được câu chăng, rồi bỗng nhắc đến tập đoàn Miêu Dược. Đào Như Tuyết khẽ thở dài: “Gần đây em khá rầu rĩ. Tập đoàn Miêu Dược đang nghĩ cách để tiến vào thị trường Giang Nam. Nhà họ Thiệu là “gã khổng lồ” trong lĩnh vực y dược, nếu có họ hỗ trợ, mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều”.
Ngô Bình nói: “Cái này dễ thôi. Ngày mai anh sẽ gọi cho Thiệu Tôn, em cho người đi bàn chuyện hợp tác với anh ta là được”.
Đào Như Tuyết cười hỏi: “Thật ư? Cảm ơn anh!”
Ngô Bình bóp người cô ấy một cái: “Đánh tiếng một câu là xong ngay ấy mà. À, anh và bạn có thành lập một công ty dược phẩm. Có cơ hội thì chúng ta có thể hợp tác”.
“Được thôi. Tập đoàn bọn em có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, các kênh bán hàng ổn định và đầy đủ. Thuốc của các anh có thể bán qua kênh của bọn em”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thật sao? Vậy thì tốt quá. Sắp tới, loại thuốc mới của bọn anh sẽ tung ra thị trường với số lượng lớn. Thế này đi, anh sẽ giảm giá hai mươi phần trăm cho em, việc tiêu thụ sẽ giao cho tập đoàn Miêu Dược của em nhé. Em thấy được không?”
Đào Như Tuyết nghĩ ngợi: “Trước đây bọn em cũng từng hợp tác theo hình thức này. Nhưng anh giảm hai mươi phần trăm thì nhiều quá, em không thể để anh chịu thiệt. Mười phần trăm là được rồi”.
Ngô Bình nói: “Để hợp tác với nhà họ Thiệu thì cũng phải bỏ ra một phần lợi nhuận. Anh sẽ chia cho em thêm mười phần trăm. Em có thể chia một phần cho nhà họ Thiệu, như thế mọi người đều kiếm được tiền”.
Đào Như Tuyết gật đầu: “Cũng được. Thế em không khách sáo nữa nhé”.
Nói đoạn, cô ấy bỗng nhiên kêu lên: “Đáng ghét, sao lại nữa rồi…”
Sáu giờ sáng, khi Đào Như Tuyết còn đang ngủ say thì Ngô Bình đã thay đồ, ra phòng khách.
Quả nhiên, đến sáu giờ rưỡi, Giáp Bà Bà đã đến nhà. Bà ta ôm cô con gái trong lòng. Trông cô ấy chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, gương mặt rất thanh tú, nhưng lại thoi thóp như sắp chết.
Cô gái kia tất nhiên là Giáp Đoá Đoá. Anh bảo Giáp Bà Bà đặt Giáp Đoá Đoá lên xô pha, sau đó kiểm tra tình trạng của cô ấy.
Trong người Giáp Đoá Đoá có một con cổ trùng, chính là cổ Thần Thi. Vừa thấy cổ Thần Thi, anh liền có cảm giác Tiểu Thần vô cùng kích động, đại ý muốn bày tỏ: Muốn ăn nó, muốn ăn nó, muốn ăn nó.
Ngô Bình hắng giọng: “Giáp Bà Bà à, để cứu con gái bà, tôi buộc phải giết cổ Thần Thi. Có vấn đề gì không?”
Giáp Bà Bà khẽ thở dài: “Vì cứu người, thôi thì cứ giết đi. Cổ Thần Thi chết tiệt này hại Đoá Đoá nhà tôi đến thế, chết cũng đáng”.
Giờ thì Ngô Bình đã yên tâm, bèn thả Tiểu Thần ra, để nó chui vào mũi Giáp Đoá Đoá. Vừa trông thấy Tiểu Thần, Giáp Bà Bà đã sững sờ: “Đây là… cổ Thần Cơ?”
Ngô Bình đáp: “Mắt quan sát tốt đấy”.
Giáp Đoá Đoá thấy rất lạ: “Cổ Thần Cơ của nhà họ Đào kia mà?”