Lão ăn mày cười khẩy: “Giết cũng giết rồi, ai mà biết là chúng ta làm chứ?”
Đạo sĩ cao gầy nói: “Nghe bảo ông ta có một sư đệ rất lợi hại”.
Lão ăn mày bật ra một tràng cười hề hề quái dị: “Sư đệ ông ta mà dám đến đây thì tôi sẽ giết nốt, luyện thành Nhân Nguyên Đan”.
Lời vừa dứt, mặt đất khẽ rung chuyển. Bụi trước cửa miếu bay mịt mù, một bóng người bước vào.
Lão ăn mày kinh ngạc, vừa định đứng dậy thì vai đã bị một bàn tay ghì lại. Cú ghì này khiến lão không đứng dậy được nữa, toàn thân bị phong ấn bởi một luồng sức mạnh khủng khiếp.
Lão ăn mày vội vàng lên tiếng: “Anh bạn, chúng ta quen nhau sao?”
Đôi mắt đỏ ngầu như máu, Ngô Bình gằn từng chữ: “Người mà lão vừa giết chết chính là sư huynh của tôi!”
Lão ăn mày cả kinh, vội vã đưa chiếc hồ lô màu đen ra: “Hồn phách của ông ấy vẫn còn ở trong này”.
Ngô Bình cầm lấy hồ lô rồi mở nút chặn, lập tức có hồn phách bay ra lơ lửng, chính là Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông vẫn chưa tu thành Nguyên Thần, nhưng nhờ uống đan dược và tinh thạch linh hồn mà Ngô Bình đưa nên thần hồn rất vững chắc.
Ngô Bình cất nguyên thần vào, lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại giết hại sư huynh tôi?”
Lão ăn mày cảm nhận được năng lực khủng khiếp của Ngô Bình, run rẩy nói: “Tôi có một pháp bảo, có thể luyện hồn phách con người thành Nhân Nguyên Đan”.
“Lấy ra đi!”
Lão ăn mày lấy ra một chiếc bát nhỏ màu vàng với vẻ không nỡ, trên bát chi chít phù văn. Anh hỏi: “Sử dụng như thế nào?”
Thế là lão ăn mày truyền lại cách dùng cho Ngô Bình. Tay Ngô Bình chộp lấy đầu lão ăn mày rồi bóp nát sọ lão, sau đó lôi ra một nguyên thần.
Nguyên thần này định bỏ trốn nhưng đã bị Ngô Bình bắt lại và không thể trốn thoát, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Ngô Bình làm theo cách dạy của lão ta, ném nguyên thần vào trong bát. Ánh sáng vàng trong bát bốc lên, một phút sau, một viên đan dược hình tròn đã xuất hiện ở đáy bát.
Anh lấy ra xem, đó là một viên đan dược tràn đầy năng lượng. Uống viên đan này rất có ích cho nguyên thần và cơ thể.
Đạo sĩ cao gầy tái mặt, ngồi im tại chỗ, không dám động đậy. Ngô Bình quá khủng khiếp. Tiên quân mà đạo sĩ từng gặp cũng không đáng sợ bằng một phần mười Ngô Bình!
Đến lúc này, Ngô Bình mới nhìn về phía đạo sĩ, cất tiếng hỏi: “Anh quen lão ăn mày?”
Đạo sĩ vội quỳ xuống đất: “Tôi có quen. Lão ấy tên Quỷ Hoa Tử, là cao thủ tà đạo”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy còn anh?”